Từ Ác Phi Thành Ác Hậu

Chương 82 :

Ngày đăng: 12:24 30/04/20


Thuận Nhã- Hắn tên đầy đủ cũng chỉ có hai chữ đơn giản Thuận Nhã, hắn sinh ra là anh cả, một người có tất cả gánh nặng trên vai, hắn-đơn phương Lý Đông, người mà dường như chưa cùng hắn gặp qua, hắn có thể đợi cô 5 năm thậm chí là cả cuộc đời nhưng tệ nhất là khi cả hai con tim không được dẫn lối, tệ nhất là nhìn nàng nằm trên giường trắng mà không thể làm gì khác ngoài nhìn?



" Nói hắn, tại sao hắn phải chờ đợi? "



5 năm, nói dài không dài, nói ngắn không ngắn.



Hắn có thể cùng người khác tái hôn, sinh ra một tiểu hài tử. Nhưng hắn không làm vậy bởi vì trong đầu hắn chỉ có hình ảnh của người hắn yêu nhất, hình ảnh một cô gái, cười rất hồn nhiên, cùng hắn dạo quanh thảo nguyên, cùng hắn dạo quanh đồi núi. Còn có hình ảnh một thiếu nữ, cười xinh đẹp, quyết đoán, mặc chiếc đầm cưới trắng hắn dành ra 1 tháng thiết kế, xoay một vòng quanh hắn, hỏi hắn " Có đẹp không? ". Nhưng cuối cùng, khi hắn đứng một mình trên lễ đường, một mình, không có bóng người con gái hắn thương, mọi người nháo nhào rời đi, nghe hung tin, trái tim hắn như đập trật một nhịp, đến hiện trường...cái khoảng khắc người con gái đó nằm trong lòng hắn,hơi thở thoi thớp, đầm cưới nhuốm đầy máu, chua xót...rất chua xót. Cái ngày hắn dày công dựng nên bị phá tan tành, chỉ vì không muốn cùng hắn có quan hệ ba vợ-con rể? Chỉ vì hắn sinh ra trong Thuận gia? Chỉ vì vậy mà hại người con gái hắn yêu đến bán sống bán chết? Chỉ vì vậy mà phá hư bữa tiệc cưới của hắn.



Còn hắn, phải chờ đợi, mỗi ngày ngồi cùng cô trong căn phòng, có bốn bức tường, chỉ có hắn nói, chỉ có hắn khóc, chỉ có hắn cười, chỉ có hắn đau lòng, từng giây phút nhìn vô số ống tiêm trên người cô, từng giây phút cô phải thở bằng ống thở, từng giây phút lắng nghe nhịp tim cô, nói hắn có thể làm gì khác? Ngoài nhàn rỗi nhìn cô, hắn lúc đầu vùi đầu vào bia rượu, hắn muốn được giải thoát, hắn muốn tìm người khác nhưng hắn không thể.



Hình bóng cô gái với nụ cười bình yên rốt cuộc cũng khắc sâu vào đầu hắn. Không có ai khác, ngoài hắn chịu đựng. Hắn rốt cuộc không hiểu nổi chính mình, rốt cuộc không biết mình phải chờ đến bao lâu. Hắn sợ, sợ mất cô nhưng có lẽ đó không phải điều hắn sợ nhất, điều hắn sợ nhất là nhìn nàng chật vật với ống tiêm, làm quen với giường bệnh.
Hình bóng cô gái với nụ cười bình yên rốt cuộc cũng khắc sâu vào đầu hắn. Không có ai khác, ngoài hắn chịu đựng. Hắn rốt cuộc không hiểu nổi chính mình, rốt cuộc không biết mình phải chờ đến bao lâu. Hắn sợ, sợ mất cô nhưng có lẽ đó không phải điều hắn sợ nhất, điều hắn sợ nhất là nhìn nàng chật vật với ống tiêm, làm quen với giường bệnh.



Hắn từng hận, hận cô, hận cô đưa hắn vào một mối quan hệ, khiến hắn si mê, khiến hắn dù có chết cũng không thể thoát ra, giống như một vòng lập, giống như một thứ trói chặt bản thân hắn, giống như cách hắn từ từ đánh mất đi bản thân hắn.



Cô nói cô yêu hắn nhưng lại giày vò hắn, từng đem một, hắn không thể ngủ ngon, hắn sợ mình bỏ lỡ khi cô tỉnh giấc, sợ cô không có bên cạnh. Mỗi ngày, ăn không có cảm giác, ngủ không yên, giống như hắn là một tên cai nghiện, cảm giác bị đọa đày, hắn biết hắn vô năng, hắn cũng không phải người vạn năng, hắn chỉ là muốn mình trở thành người hoàn hảo nhất, hắn muốn mình cùng cô phải xứng đôi.



Hắn từng cùng ba mẹ cãi vả một trận lớn chỉ để được ở bên cạnh cô, hắn cũng từng cùng ba mẹ hứa, hứa nếu cô không muốn vận động thêm trong mối quan hệ phức tạp này nữa, nếu cô muốn cùng một người đàn ông khác đám cưới, hắn sẽ buông tha cho cô, hắn không sợ mất cô bằng sợ làm cô đau khổ, 8 năm, hắn âm thầm cùng cô vượt qua tháng ngày âm trầm, sáng tối.



5 năm cùng cô vượt qua cửa tử thần, 13 năm, cho một chàng trai 34 tuổi, đó là một khoảng thời gian rất dài, dài đến lúc hắn tưởng chừng là vô hạn. Cứ ngỡ tình yêu này chẳng bao giờ đáp trả,cô lại bày tỏ tình cảm của cô với hắn, ngày hôm đó, hắn như được dạo một vòng thiên đàng, mối quan hệ của hắn vậy mà phất lên như diều gặp gió, hắn thích cô vì nụ cười hồn nhiên hắn thấy năm 21 tuổi. Lúc mà hắn vẫn còn chưa trưởng thành, hắn cũng chả hiểu, rốt cuộc hắn vì sao vừa nhìn đã thích, sau đó tình cảm mình hắn nuôi dưỡng thành tình yêu vô hạn.



Hắn từng hỏi bản thân rất nhiều lần.
Hắn từng hỏi bản thân rất nhiều lần.



" Tại sao hắn hải chờ đợi? "



Rốt cuộc là tại sao? Tại sao?



Cho dù hắn chẳng bao giờ dừng yêu cô nhưng hắn rồi cũng sẽ mệt mỏi, mệt mỏi những tháng ngày như thế này, mệt mỏi phải từng giờ từng phút, hèn mọn xin cô trở về bên hắn, phải hạ thân mình để chờ đợi cô.



" Tại sao hắn lại đánh mất bản thân rồi? "



__________Thuận Nhã __________



P/s: để cảm xúc hơn, Tg nghĩ các bạn có thể vừa đọc vừa nghe một bài nhạc buồn. Có thể bình luận để Tg biết cảm nghĩ của bạn về chàng trai Thuận Nhã hoặc nội dung chương này