Từ Ác Phi Thành Ác Hậu

Chương 84 : Chỉ sợ không nguyện cũng chàng..

Ngày đăng: 12:24 30/04/20


Buổi sáng của Hạnh Quốc là bầu trời trong xanh, không khí có trong lành. Tốt xấu gì hôm nay cũng là ngày " Trọng sinh nữ đế " Giao chiến, cho dù có mưa rầm rã cũng phải tiễn đưa. Thái tử cùng công chúa gặp qua nhau lần cuối, coi như tiễn đưa, hoàng hậu rốt cuộc vẫn không đến, tiểu muội muội cũng không đến. Đứng trước mộ tiên đế, Đông Đông thở hắt ra hai hơi.



" A Mã, hôm nay là ngày cuối gặp mặt, nữ nhi nguyện lấy mạng đổi thái bình cho đất nước, coi như đền đáp công những năm qua người tìm kiếm. "



Quay lại cổng thành, Đông Đông lau lau hai mắt, cố gắng giữ bình tĩnh, quân Tề Thanh đã công đến rồi, e là rất khó bảo toàn.



" Công chúa, vi thần..."



" Ngươi dẫn đường đi. " Nàng leo lên hắc mã, giật lấy dây cương, cố gắng đưa nó vào kiểm soát.



" Công chúa, mời người đi theo vi thần. " Tào tướng quân nhìn sơ lược một cái, sau mới bắt đầu tiến quân.



Đông Đông giật dây cương về phía mình, đá hai cái vào bụng hắc mã. Hô lớn " Đi ".



Hắc mã nghe xong hiệu lệnh, bắt đầu đi chầm chậm về phía trước, đợi đến khi quen dần, Đông Đông mới bắt đầu thúc nhanh, hắc mã cũng lập tức phóng đi sau Tào tướng quân.



Đợi đến một khắc sau cũng là lúc quân Tề Thanh bắt đầu đánh tới.




_________________



Cũng từng có một nam nhân, mặc một vest cưới đen, ôm thân thể một cô gái dưới làn đường.



" Thuận Nhã, ngày...hôm nay....lại chẳng...thể hoàn...thành....anh...đợi..em...trở về...có...." Bàn tay đang áp sát vào mặt hắn rơi xuống vô trọng lượng. Máu không ngừng tuôn, giống như một đôi uyên ương không thể tới với nhau. Hắn nhìn cô, lòng đau rát đến tột độ, vùi mặt vào hõm cổ của cô.



" Lý Đông, em tỉnh lại được không, đừng dọa sợ anh, có được không? Chúng ta lại lần nữa tổ chức đám cưới, đừng bắt anh phải chờ nữa, xin em, được không? Tại sao anh lại phải chờ đợi, Lý Đông điều đó không công bằng, Lý Đông, Lý Đông..." Hắn đem tên cô nhẩm đi nhẩm lại, xe cứu thương đến rồi, đem cô đi khỏi hắn. Hắn điên cuồng chạy theo rốt cuộc vẫn là không kịp. Không đuổi kịp, hắn suy sụp, vô vọng, hắn...không thể làm gì khác.



Hắn hiểu ý nghĩa khác của câu " Mỗi ngày chính là mỗi ngày." Mỗi ngày chính là mỗi ngày hắn đợi cô tỉnh. Mỗi ngày chính là mỗi ngày nhàm chán, không có ai bên cạnh. Mỗi ngày chính là mỗi ngày mình hắn với hắn. Cô đơn, tuyệt vọng.



" Tề Thịnh, ta yêu chàng. " " Thuận Nhã, em yêu anh. "



Tề Thịnh vốn cùng Thuận Nhã là một, chỉ là khung cảnh khác, thời gian khác. Bọn hắn vốn hoàn mĩ, chẳng hiểu sao lại yêu một cô nương đến si cuồng...Nếu bọn hắn có kiếp sau, chỉ nguyện lần nữa điên cuồng si mê. Cũng giống như chính Đông Đông là một phần của Lý Đông, hai nàng vốn là một, chính là vẫn luôn có lỗi, có lỗi với chính bản thân, có lỗi với hắn.



Lần đầu viết chiến tranh, Tg khẳng định, bài viết này không phải của ta.