Tử Bất Ngữ Quái Lực Loạn Thần

Chương 12 : Tẩu tường (tường dịch chuyển) (trung)

Ngày đăng: 14:39 19/04/20


“Được rồi”. Từ Nhàn Thuyền nhanh chóng càn quét xong cơm nước, “Có vấn đề gì cứ hỏi”.



Tần Tử Giác không lập tức đưa ra câu hỏi, y im lặng đưa tay lấy hộp cơm từ tay Từ Nhàn Thuyền, ném vào thùng rác bên cạnh.



Từ Nhàn Thuyền sửng sốt một chút rồi tự động nói: “Có phải anh muốn hỏi mẹ anh đã xảy ra chuyện gì?”



Thấy Tần Tử Giác nhìn qua, cậu nhún vai, thật thà nói: “Tôi cũng không biết”.



Cậu phát hiện mình đang ở vào vị trí rất khó xử.



Cậu là ông chủ của một cửa hàng tại gia, giao dịch với đủ mọi loại người. Những giao dịch phải được tiến hành trong bóng tối, bởi vì hàng hóa không phải đồ thường. Cầu công danh, cầu tiền tài, cầu trường sinh… Mọi người ôm trong lòng nguyện vọng mãnh liệt đi tới trước mặt cậu, cùng cậu ký thỏa thuận, mua đi đồ vật có thể trợ giúp họ một bước lên trời. Có đôi khi là một quyển sách, một cái dĩa nhỏ, một đôi nhẫn hay thậm chí chỉ là một sợi tóc. Cậu đưa ra hàng hóa, nhận lại hồi báo. Trên một ý nghĩa nào đó, đây là quy củ đứng đầu của thương nhân.



Nhưng cậu kinh doanh cửa hàng song song đó còn cả quỷ môn quan.



Dục thượng hoàng tuyền lộ, tiên quá quỷ môn quan. Một khi bước vào cửa hàng này, từ góc độ nào đó mà nói, họ không còn có thể coi là con người trọn vẹn. Đồ vật bán cho người, cuối cùng cũng sẽ trở về, đi qua nó bước lên đường hoàng tuyền.



Cậu tựa như một người giữ cửa, đưa mắt nhìn bọn họ lên đường. Cậu đứng giữa sự sống và cái chết, đó là điểm giới hạn của con người và ma quỷ. Theo lý mà nói cậu hẳn là đã gặp qua nhiều ma quỷ. Nhưng rồi cậu lại không biết, thứ gọi là ma quỷ rốt cuộc có bộ dạng gì, bởi do từ đầu đến cuối cậu vẫn đứng ở điểm giới hạn, chưa từng bước ra thế giới kia.



“Bà sẽ không làm như vậy”. Tần Tử Giác hình như không có thói quen gọi Ngu Thánh Nhã là “mẹ”. Trên thực tế, y rất ít khi xưng hô thân mật, có lúc thậm chí sẽ trực tiếp lược bớt chủ ngữ.



Thế nhưng Từ Nhàn Thuyền nghe hiểu được, cậu suy tư một hồi rồi nói: “Thực ra anh có phát hiện, thoạt nhìn chúng ta nắm giữ thông tin nhiều hơn người khác, nhưng thực tế cũng không hữu ích lắm”.



Tần Tử Giác từ chối cho ý kiến, trầm mặc lắng nghe.



“Tóm gọn chuyện lại một tí. Khi các người ở lại chùa thì đêm đó có hai người chết. Ngày thứ hai sương mù xuất hiện, chúng ta ở phía sau núi lại gặp Ngô Thiến vốn đã chết, cô ta không chỉ có thể nói chuyện mà còn tấn công chúng ta. Sau đó…”.



“Ảo giác”. Tần Tử Giác cắt ngang, nói một cách cứng rắn.



Từ Nhàn Thuyền không để ý tới hắn, tự mình nói tiếp: “Sau đó, mẹ của anh trở nên bất thường”.



“Bà sẽ không làm như vậy”. Tần Tử Giác lặp lại.



“Tôi biết”. Từ Nhàn Thuyền nhướng mày, “Nhưng anh không thể phủ nhận là bà ấy tự mình động thủ”. Cậu nhanh chóng hạ kết luận, “Cho nên lời giải thích duy nhất chính là bà ấy bị khống chế”. Về phần bị cái gì khống chế thì khó mà nói.



Thấy Tần Tử Giác không đồng ý, Từ Nhàn Thuyền thở dài, bất đắc dĩ nói: “Được rồi, dựa theo suy nghĩ của anh, có thể lí giải thành, bị thôi miên, ám thị….hoặc là bị hạ cổ?”


Là âm thanh tiếng xe đẩy giải phẫu.



“Nhanh đi thông báo cho bác sĩ Lữ, chuẩn bị giải phẫu”. Có người cao giọng hô.



Ngay sau đó là một trận lộn xộn. Bọn họ không nhìn thấy người, nhưng đủ loại âm thanh tràn ngập cả tầng lầu.



Tần Tử Giác và Từ Nhàn Thuyền liếc mắt nhìn nhau, hình như bọn họ đã bước vào một thời không khác.







Thần kinh Cao Thông căng thẳng, hắn tận lực đứng cách xa cây dù.



Đó là cây dù có cán dài màu đen, khung làm bằng thép, thường thấy vào thập niên tám mươi, ngay cả tới bây giờ người ở dưới nông thôn vẫn còn sử dụng khi đi đưa tang.



Đưa tang…Nghĩ đến đây, da đầu Cao Thông tê dại.



Đinh.



Thang máy dừng ở tầng hai. Cửa từ từ mở ra, đứng bên ngoài là một bà lão. Bà ăn mặc chỉnh tề, áo bông màu xám, dưới chân mang một đôi giày vải màu đen.



Các bà lão trong thành phố đều rất yêu cái đẹp, càng lớn tuổi càng phải mặc những màu tươi sáng. Bà lão trước mặt rất giản dị mộc mạc, chắc là đến từ nông thôn. Cao Thông lặng lẽ nghĩ, bắt đầu hoài niệm về quê hương của mình.



“Ây da, không còn chỗ nào cả”. Bà lão nhìn thoáng qua bên trong, tiếc nuối nói.



Cao Thông nhìn thang máy trống không, cảm thấy khí lạnh cả người đều xông ra, ngay thời điểm hắn muốn bước ra thì cửa thang máy khép lại.



Lần này thang máy không lập tức đi lên, nó ngừng ở tầng hai trong chốc lát rồi mới chậm rãi di chuyển.



Đinh.



Một lần nữa cửa mở ra, lầu bốn.



Lúc này bên ngoài không có ai, Cao Thông nhớ kỹ bản thân mình phải đi đến khu nội trú lầu 6, hắn do dự một chút, nhớ tới lời nói khi nãy của bà lão, rốt cuộc đi ra khỏi thang máy.



Trong lúc lơ đãng quay đầu, hắn có thoáng nhìn vào trong thang máy, cây dù đen đã biến mất…