Tử Bất Ngữ Quái Lực Loạn Thần

Chương 14 : Cây dù đen (thượng)

Ngày đăng: 14:39 19/04/20


Từ Nhàn Thuyền đưa tay sờ sờ túi, bên trái rồi bên phải, lấy ra một nửa cây đũa gỗ, động tác cực nhanh điểm vào mi tâm của Cao Thông.



“Làm gì đó?”. Cao Thông lui ra phía sau, lạnh giọng hỏi.



“Xem anh có phải bị quỷ nhập không”. Từ Nhàn Thuyền thu tay về, cười hì hì nói.



“Cái này đối với tôi vô dụng”. Cao Thông trừng mắt liếc cậu, xoay người đi tới phía trước.



Nói cách khác, hắn thừa nhận mình là quỷ? Từ Nhàn Thuyền chọt người Tần Tử Giác hỏi: “Này, anh tin không?”



“Uh”.



A? A!



Muốn Tần Tử Giác thừa nhận trên thế giới này có quỷ còn không bằng kêu y đi tìm chết sao? Thế nhưng lần này đã tin nhanh như vậy rồi?



“Hai nhân cách”. Tần Tử Giác nhìn biểu tình đặc sắc không gì sánh được của Từ Nhàn Thuyền, không nhịn được giải thích một câu.



“…”. Biết ngay mà. Từ Nhàn Thuyền suy sụp rủ vai, chán nản đi theo Cao Thông.



Cao Thông dừng lại ở cuối hành lang, đẩy cánh cửa trước mặt, đi vào bên trong phòng giải phẫu. Hắn tựa trên cánh cửa, hành lang yên tĩnh dần dần náo nhiệt.



Các y tá mặc y phục trắng đi lại tới lui, vẻ mặt đều rất nghiêm túc, hình như đã xảy ra chuyện rất khẩn cấp. Một đám người đứng bên ngoài cửa, già có trẻ có, trong đó có một người đàn ông lo lắng đang không ngừng xoa xoa hai tay.



Cánh cửa bên trong mở ra, một gã bác sĩ bước ra, xuyên qua thân thể Cao Thông đi tới trước mặt người đàn ông, mệt mỏi nói: “Sản phụ mất máu quá nhiều, mẹ và con chỉ có thể giữ một”.



Người đàn ông đứng trước mặt Tần Tử Giác và Từ Nhàn Thuyền, nhưng giống như không nhìn thấy bọn họ, tay người đàn ông trực tiếp xuyên thẳng qua bụng Từ Nhàn Thuyền kéo lấy người bác sĩ: “Bác sĩ, tôi van cầu ông…”



“Chúng tôi đã tận lực”. Gã bác sĩ lạnh lùng hất tay người đàn ông, thúc giục: “Xin sớm quyết định, nếu không ngay cả một người cũng không giữ được”.



Trong nháy mắt, nước mắt người đàn ông tuôn trào như suối, run rẩy dựa vào bức tường, qua một lát mới thấp giọng nói: “Xin…giữ lấy đứa nhỏ”.



Bác sĩ gật đầu đi vào phòng giải phẫu. Người đàn ông xuôi theo tường té trên mặt đất, cuộn mình ngồi dậy. Tiếng kêu gào thống khổ của sản phụ xuyên qua cánh cửa dày truyền tới, người đàn ông bịt chặt hai lỗ tai…



“Người bên trong là mẹ tôi”. Cao Thông ngẩng đầu nói với Từ Nhàn Thuyền.



Hắn nhìn chằm chằm vào người đàn ông đang ngồi sụp xuống đất, nhãn thần âm ngoan oán độc: “Bác sĩ chưa nói cho ông ta biết, trong bụng mẹ tôi là song bào thai”.




“Này, tôi rất muốn cho anh thuê đồ”. Từ Nhàn Thuyền thoải mái tựa vào lưng ghế mà nói.



Tần Tử Giác cảm thấy buồn cười, y không cho rằng trong cái cửa hàng rách rưới nhỏ xíu của Từ Nhàn Thuyền có thứ gì thích hợp với mình.



Bình sứ vỡ nát? Hay là mảnh gỗ nát vụn?



Từ Nhàn Thuyền cười híp mắt: “Tôi”.



Tần Tử Giác nhìn cậu, chán ghét nói: “Tam vô sản phẩm”(20)







Cao Thông trở lại phòng trọ nhỏ của mình, mệt mỏi ngã vào ghế salon.



Đây là một tòa nhà cũ kỹ, chỉ có ba tầng, phía trước là một tiểu khu 8 tầng, vừa vặn ngăn trở cửa sổ duy nhất trong phòng hắn, khiến cho quanh năm ánh sáng mặt trời không thể chiếu tới.



Bởi vì công tác thường xuyên ngày đêm đảo lộn, Cao Thông cũng không để ý đến điểm này, trái lại hắn đã rất lâu không kéo rèm cửa sổ ra.



Lúc này là đúng giữa trưa, căn phòng nho nhỏ một phòng khách một phòng ngủ lại có vẻ âm lãnh khác thường. Cao Thông nằm một hồi vẫn không ngủ được, hắn nhớ tới lời nói của Từ Nhàn Thuyền. Vì vậy hắn đứng lên kéo màn cửa sổ.



Thế nào cũng được, lúc này cho dù chỉ là một tia ánh sáng cũng có thể làm cho hắn an lòng.



Không khéo chính là bên ngoài mưa dầm liên miên, bầu trời xám xịt, nước mưa hắt vào cửa kính, đem hình bóng của hắn chia thành nhiều mảnh.



Một tia chớp cắt ngang bầu trời, hắn đột nhiên cảm giác có chỗ khác lạ.



Hắn từ phản xạ mặt kính nhìn thấy phòng khách phía sau lưng, bên cạnh cái ghế salon, một cây dù màu đen lẳng lặng dựa vào.



Chú thích:



(20) Tam vô sản phẩm: là sản phẩm ba không, có thể hiểu đơn giản là sản phẩm không có ngày sản xuất, không đạt chỉ tiêu chất lượng, không có nhà sản xuất (không rõ nguồn gốc).



Có một cách hiểu khác về sản phẩm ba không là không có tên nhà sản xuất, không có địa chỉ sản xuất và không có giấy chứng nhận vệ sinh an toàn thực phẩm. Sản phẩm theo quy định của pháp luật Trung Quốc là trên đó phải có tên sản phẩm bằng tiếng Trung, địa chỉ nhà máy sản xuất bằng tiếng Trung, số điện thoại, số giấy phép, logo sản phẩm, ngày sản xuất, hướng dẫn sử dụng bằng tiếng Trung, nếu cần thiết đòi hỏi phải có mô tả định tính (hóa học), ….Nếu thiếu một trong những yếu tố kể trên thì được coi là “Sản phẩm ba không”.



Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: không biết phương thức diễn đạt của chương này có thể tiếp thu được hay không…Ách, cơ bản có thể nhìn ra năm xưa đã xảy ra chuyện gì, còn có mẹ hiện tại của Cao Thông đã chết như thế nào…