Tử Bất Ngữ Quái Lực Loạn Thần

Chương 16 : Cây dù đen (hạ)

Ngày đăng: 14:39 19/04/20


Một trận gió lùa vào, cán dù lung lay, nước chảy xuống trên mặt đất càng lúc càng nhiều, càng lúc càng nhanh, cuối cùng tạo thành một chữ số thật to trên mặt đất ——



9



9? Cứu?



Ngoại trừ cái này, Từ Nhàn Thuyền không nghĩ ra bất kỳ khả năng nào khác.



Cửa hàng nhỏ đúng là Quỷ môn quan, vào quan thì phải đi qua nó, ngoài trừ đầu tháng bảy hằng năm thì không còn dịp nào khác. Một vài cô hồn dã quỷ ở lại dương gian sở dĩ cấm kỵ Từ Nhàn Thuyền cũng bởi vì trên người cậu có khí tức của quỷ môn.



Hôm nay dã quỷ nương nhờ trong cây dù, bất chấp khả năng có thể bị áp tải lên đường tới Quỷ môn quan mà xin giúp đỡ, rốt cuộc là ai cần được cứu?



Đang nỗ lực suy nghĩ, Tần Tử Giác đã đi tới nhìn thoáng qua, đè lại cây dù đang lay động rồi đi ra cửa, nhàn nhạt nói: “Đi thôi”.



Đi đâu? Vẻ mặt Từ Nhàn Thuyền đặt dấu chấm hỏi.



Tần Tử Giác không để ý nghi vấn của cậu, trực tiếp nhấc chân rời đi.



Suy nghĩ một chút, Từ Nhàn Thuyền cũng vọt chạy theo vào trong màn mưa.



Dù đen không nhỏ nhưng không thể che hết hai người đàn ông cao lớn. Nhìn vóc dáng Tần Tử Giác thon dài nhưng thực ra rất tráng kiện, mặc dù cơ bắp trên người không khoa trương nhưng vô cùng rắn chắc. Mà y hoàn toàn không có ý tứ cùng Từ Nhàn Thuyền chia sẻ đồ che mưa, vì vậy Từ Nhàn Thuyền phải cố gắng nép sát vào người y.



Ngõ Quan Tiền hẹp dài, hai người dính sát vào nhau. Cho dù như vậy, nửa người bên phải của Từ Nhàn Thuyền gần như ướt đẫm. Cậu liếc nhìn Tần Tử Giác, chỉ thấy đối phương mặt vô biểu tình, bước chân kiên định, bộ dáng hoàn toàn không chú ý tới người bên cạnh. Từ Nhàn Thuyền bất đắc dĩ thở dài, bắt đầu không ngừng đẩy đẩy người qua bên phía Tần Tử Giác. Đi được nửa đường, đoán chừng Tần Tử Giác bị cậu đẩy đến phiền, dứt khoát đem tán dù nghiêng qua bên phía cậu.



Bỗng nhiên dù đen nghiêng qua không chỉ che lại trên đầu cậu mà còn mang theo tia nước mưa mát lạnh, nhiệt độ cơ thể Tần Tử Giác thật là ấm áp, chính Từ Nhàn Thuyền cũng không phát hiện, khóe miệng cậu lặng lẽ cong lên.







Cao Thông đứng trước cửa kính, mắt nhìn thẳng vào hình ảnh phản chiếu màu đen kia. Bởi vì nghe được dù đen có khả năng thu hồn, sau khi ra khỏi mộ viên hắn đã ném cây dù vào ven đường, thậm chí còn không xếp dù lại.



Hắn dầm mưa về nhà, quần áo trên người vẫn còn rất ẩm ướt, vậy cây dù này, từ đâu mà tới?



Bất tri bất giác, sắc trời đã tối đen như mực. Cao Thông nhìn ra cửa sổ, tầng mây dày cộm tích tụ lại một chỗ, nhìn như cách mặt đất rất gần khiến cho hắn cảm thấy khó thở.



Đèn huỳnh quang chớp chớp, trong nháy mắt tối sầm, một luồng hơi âm lãnh từ gót chân trườn lên sóng lưng hắn.




“Khặc——”. Ả hét một tiếng hét chói tai rồi tan biến trong không khí.



Cao Kiệt mơ hồ ngửi được mùi đáng sợ, hắn cắn răng nghiến lợi hỏi: “Đây là thứ gì?”



Từ Nhàn Thuyền đẩy Tần Tử Giác ra, rồi đi tới chỗ nữ quỷ biến mất, nhặt lên một viên đá còn sót lại, nói: “Tôi móc xuống từ cửa nhà tôi”.



“Quỷ môn quan mà cậu cũng dám phá hư!”. Cao Kiệt khó có thể tin mà cao giọng nói —— người nam nhân này, là đầu óc không phát triển sao? Quỷ môn quan chỉ có tiến vào không thể đi ra, bởi vì vật liệu xây dựng nên nó có công hiệu rất đặc biệt, chuyên dùng để đối phó ma quỷ, đừng nhìn cánh cửa chỉ là một cái khe nhỏ, vạn nhất có vật lợi hại lao ra, có thể không đơn giản chỉ là bách quỷ dạ hành.



“Cho nên tôi cũng nạy xuống có mấy viên thôi mà”. Từ Nhàn Thuyền nhún vai, rõ ràng là không nghiêm túc.



Cao Kiệt chỉ kịp nói một câu: “Tùy cậu”. Rồi gục ngã ở trong ngực cậu.



Từ Nhàn Thuyền không chút do dự ném hắn xuống đất, hỏi Tần Tử Giác: “Có cảm giác gì?”



“Không có cảm giác”. Tần Tử Giác nói.



“Làm sao giải thích?”



“Ảo giác”.



“…”. Anh không thể tìm lí do nào khác sao.



“Đừng”. Cao Thông tỉnh lại, phát hiện mình chẳng biết lúc nào nằm trên sàn nhà. Đèn sáng trưng, huống hồ hắn còn có thể nghe thấy âm thanh. Hắn ra sức chớp chớp mắt vài cái, dần dần thấy rõ hai người trước mặt.



Người kia hơi cao, mặc áo sơ mi đen, quần âu, vẻ mặt lạnh lùng.



Còn người thấp hơn, hai tay đưa ra phía trước, hai mắt trắng dã, nhảy nhảy tới gần hắn: “Ta —— tới —— tìm —— ngươi——”.



“Ahhh!”. Hắn hoảng sợ la lên một tiếng, trước mắt tối sầm, tiếp tục hôn mê bất tỉnh.



Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: có bạn học nói trong chương 14 thái độ Tần tiểu công bỗng nhiên ôn hòa. Vì vậy ta tốn hai ngày để nghĩ xem phải sửa như thế nào, nghĩ tới nghĩ lui, kết quả còn sửa thành củi mục, …Xin mọi người khoan dung cho ta đi..OTL..



Chương ngày hôm nay…lại càng thêm rối rắm…thấy chỗ nào không ổn thỏa thỉnh nói cho ta biết…Cảm tạ…