Tử Bất Ngữ Quái Lực Loạn Thần

Chương 33 : Thỏ oa oa (búp bê thỏ) (thượng)

Ngày đăng: 14:39 19/04/20


Thiên phán vạn phán(37),xe từ thành phố Z cuối cùng cũng tới. Kể từ ngày đó, đám người Từ Nhàn Thuyền không còn thấy qua bất kỳ người nào ở nhà Cổ gia, ngay cả đứa con trai bất động của Cổ Nghị trong căn phòng nhỏ cũng không thấy đâu. Lúc đầu Cao Thông và Dương Diệp vẫn còn lo lắng, nhưng thấy bộ dạng ung dung của Từ Nhàn Thuyền, hai người cũng dần an tâm.



(37) Thiên phán vạn phán: chờ đợi đã rất lâu.



Đoàn người ăn cơm trưa rồi lên xe đi tới thành phố X. Trước đi đi, Hàn Giai Doanh đặt tờ tiền 100 đồng trên bàn ở nhà Cổ gia, Dương Diệp định nói không cần nhưng suy nghĩ một hồi thì lại nhịn xuống.



Tổng cộng có hai chiếc xe đến đón bọn họ, người Hàn Giai Doanh liên lạc đều là bạn bè của cô. Để tránh Ngu Thánh Nhã lo lắng, cô và Tần Tử Giác đều không kinh động Tần gia.



Ô tô chạy từ vùng ngoại ô đến khu vực thành thị, theo đường đi phong cảnh hoang vắng dần dần trở nên phồn hoa, Dương Diệp nhìn đường phố người đến người đi ngoài cửa xe, bỗng nhiên cảm khái vạn phần. Một loại kích động xa lạ xuất hiện từ tận đáy lòng hắn. Giống như người mấy chục năm lưu lạc ở hoang đảo cuối cùng cũng trở về thành phố nơi mình sinh sống, đám đông náo nhiệt làm hắn vừa mừng vừa sợ. Niềm vui chính là hắn và người ở đây đều giống như nhau, sợ hãi chính là rời đi đã lâu, làm cho hắn nghĩ mình không còn thuộc về thành phố này nữa.



Khi đi vào khu vực trung tâm thành phố thì cũng đã 6 giờ chiều. Lúc này là giờ cao điểm trong thành phố X, xe buộc phải dừng lại. Từ Nhàn Thuyền chống cằm nhìn ra ngoài cửa sổ không biết suy nghĩ những gì. Trong xe tổng cộng có 4 người, tài xế là người rất ít nói, Tần Tử Giác đang nhắm mắt dưỡng thần, bộ dáng Từ Nhàn Thuyền như đang có điều suy nghĩ, không khí ngột ngạt làm cho Dương Diệp đứng ngồi không yên, hắn bắt đầu thử tìm đề tài nói chuyện: “Ở đây thật náo nhiệt”.



Từ Nhàn Thuyền nghe vậy quay đầu lại hỏi: “Anh nghe thấy được gì sao?”. Ánh mắt của cậu long lanh, tựa như đang mong chờ điều gì.



“Không, không có”. Thấy Tần Tử Giác hơi mở mắt, Dương Diệp vội vàng khoác tay phủ nhận.



“Oh…”. Từ Nhàn Thuyền thất vọng quay đầu về, mắt mở to nhìn ra cửa sổ. Bộ dáng gục gục đầu của cậu làm cho Dương Diệp nhớ tới con thỏ nhỏ hắn nuôi lúc còn bé. Con thỏ lông trắng tuyết, như tơ lụa nhẵn nhụi, sáng bóng, Dương Diệp rất thích ôm nó đặt trên đùi rồi xoa xoa. Không biết có phải loài thỏ trời sinh mẫn cảm nhát gan hay không, con thỏ mà Dương Diệp nuôi vô cùng khó chịu khi bị người khác chạm vào. Chỉ khi Dương Diệp hấp dẫn nó bằng quả hạch mà nó thích ăn nhất, nó mới có thể chạy đến nũng nịu như con chó lớn. Đúng rồi, nó thích ăn quả hạch nhất, Dương Diệp thầm cười rộ lên. Mà khi ăn xong rồi, nó phát hiện Dương Diệp không có ý cho nó ăn nữa, nó sẽ rủ hai lỗ tai, nhảy xuống từ đầu gối Dương Diệp, mở to đôi mắt long lanh nước nhìn hắn. Thần tình kia khỏi phải nói có bao nhiêu đáng yêu, tựa như vẻ mặt Từ Nhàn Thuyền vừa rồi. Nghĩ tới đây, Dương Diệp cúi đầu bật cười. Ánh mắt hắn nhìn Từ Nhàn Thuyền quá mức ôn nhu sủng ái, khiến Tần Tử Giác lạnh lùng nhìn qua.
Mà khi vừa nhìn rõ, đã làm cho Từ Nhàn Thuyền phải kêu to: “Dừng xe!”.



Tài xế đạp phanh xe theo phản xạ, Từ Nhàn Thuyền mở cửa xe, xông ra ngoài thật nhanh.



Hàn Giai Doanh không có trong xe, tài xế theo bản năng nhìn sang Tần Tử Giác. Tần Tử Giác nhíu mày, bỏ lại một câu “Các người đi trước” rồi xuống xe đuổi theo Từ Nhàn Thuyền.



Phía sau tiếng kèn vang lên liên tục, tài xế đành phải chở Dương Diệp đến khách sạn trước. Hàn Giai Doanh và Cao Thông đã đợi ở trước cửa, bởi vì Lưu Ái Hà kiên trì muốn trở về nhà, cho nên sau khi hai người xuống xe, Hàn Giai Doanh làm phiền bằng hữu lập tức đưa Lưu Ái Hà trở về.



Hàn Giai Doanh đặt 3 căn phòng đôi, cô 1 phòng, Dương Diệp và Cao Thông 1 phòng, đều ở tầng 5. Phòng của Từ Nhàn Thuyền và Tần Tử Giác thì ở tầng 6. Đưa chìa khóa cho Dương Diệp, Hàn Giai Doanh liền trở về phòng. Cao Thông đói bụng đến luống cuống kéo Dương Diệp đi nhà hàng. Ăn uống no căng, Cao Thông vỗ vỗ cái bụng, đề xuất nên đi cầu thang cho tiêu thực.



Hai người chậm rãi đi dọc theo tay vịn cầu thang, Dương Diệp vốn cho là không ai không đi thang máy mà đổi sang leo cầu thang, ai ngờ trước mặt có một người đi xuống. Đèn ở cầu thang không tối lắm, nhưng người này giống như bị chôn vùi trong bóng tối. Lúc đi ngang qua bọn họ, người kia hướng Dương Diệp nở nụ cười.



Dương Diệp nhất thời cứng đờ, hắn nghĩ hình như có vô số loài bò sát trườn vào trong thân thể hắn…



END 33