Tử Bất Ngữ Quái Lực Loạn Thần

Chương 35 : Thỏ oa oa (búp bê thỏ) (hạ)

Ngày đăng: 14:39 19/04/20


Rắc rắc.



Một cái lỗ tai dài rơi trên mặt đất.



Tay bóng đen cầm một cây kéo may, nó nắm lấy lỗ tai trên đầu, một kéo cắt xuống, rắc rắc.



Nó nhắm cây kéo thẳng vào mặt mình, mũi kéo bén nhọn đâm vào giữa hai lông mày, vạch thẳng một đường xuống tới mũi…môi trên… cằm. Một gương mặt hoàn chỉnh bị chia làm hai nửa, bông vải ào ạt lộ ra bên ngoài.



Khóe miệng nửa gương mặt bên trái giật giật, nó bắt đầu cắt sửa những bộ phận khác trên cơ thể…



Rắc rắc, rắc rắc, rắc rắc,…



Tần Tử Giác bị đánh thức bởi tiếng va chạm, y bật cái đèn ở đầu giường, ánh sáng mờ nhạt lập tức tỏa ra.



“Đánh thức anh hả?”. Dưới ánh sáng nhàn nhạt, Từ Nhàn Thuyền ngồi ở đầu giường, mỉm cười xin lỗi.



Tần Tử Giác xoay người ngồi dậy, im lặng quan sát người đang ngồi xếp bằng kia, ánh mắt băng lãnh. Y luôn rất dễ thanh tỉnh, từ trạng thái ngủ đến khi hoàn toàn tỉnh táo hầu như mất chỉ vài giây.



“Xin lỗi”. Từ Nhàn Thuyền gãi gãi mái tóc rối tung, ngượng ngùng nói: “Tôi có chút lạ chỗ”.



Tần Tử Giác vẫn im lặng, ánh mắt dời đến sàn nhà dưới giường đối phương —— màu gỗ đỏ sậm lót sàn kết hợp với đống bông vải trắng như tuyết có vẻ đặc biệt chói mắt.



“A, cái này…”. Từ Nhàn Thuyền giơ cái chăn khô vắt lên, vô tội nói, “Nó từ trong chăn rơi ra”.



Khóe miệng Tần Tử Giác giật một cái, y chìa tay bấm tắt máy lạnh, lại đem chăn của mình ném qua bên Từ Nhàn Thuyền. Động tác của y có hơi thô lỗ, cái chăn thật dày thoáng cái bọc hết lên người giường đối diện.



Nhanh chóng kết thúc một loại động tác, Tần Tử Giác nằm xuống đưa lưng về phía Từ Nhàn Thuyền, không lâu sau đã đi vào giấc ngủ.



Từ Nhàn Thuyền ba chân bốn cẳng kéo cái chăn phủ trên đầu mình xuống, chăn bông mềm mại vẫn còn lưu giữ nhiệt độ cơ thể Tần Tử Giác, Từ Nhàn Thuyền áp mặt lên, lộ ra biểu tình nghi ngờ.



Khi Tần Tử Giác tỉnh dậy lần thứ hai, sắc trời đã sáng trưng, y nhu nhu mũi, ngoài ý muốn phát hiện Từ Nhàn Thuyền vẫn là bộ dạng thức trắng đêm không ngủ —— thậm chí tư thế người ở giường đối diện cũng chưa từng thay đổi. Từ Nhàn Thuyền vẫn ngồi xếp bằng ở đầu giường, trong tay ôm chặt cái chăn y ném tới hôm qua, sắc mặt vô cùng đờ đẫn. Từ Nhàn Thuyền như vậy làm kẻ khác cảm thấy khó chịu, nhíu nhíu mày, Tần Tử Giác cũng không định quan tâm đối phương, y đứng dậy đi rửa mặt.



Khách sạn cung cấp bữa ăn sáng miễn phí, dùng thẻ mở phòng là có thể lấy được thức ăn. Hàn Giai Doanh đặt phòng tiêu chuẩn, nên có thể tận hưởng dịch vụ mang thức ăn đến tận phòng. Thế nhưng năm người đã cùng nhau trải qua rất nhiều chuyện, vì thế không ai bảo ai đều lựa chọn tự mình đi đến nhà hàng dùng cơm. Nhà hàng lầu một vào buổi sáng cũng giống như ban đêm, không có bao nhiêu người, Tần Tử Giác liếc mắt nhìn người đàn ông ngồi lui vào trong góc, trên người người kia tản ra khí tức nguy hiểm, vả lại từ khi bọn họ tiến vào nhà hàng cho tới giờ, ánh mắt người đàn ông kia chưa từng rời khỏi người Từ Nhàn Thuyền.



“Cậu biết người kia sao?”. Hàn Giai Doanh đến gần Từ Nhàn Thuyền rồi nhỏ giọng hỏi.



Từ Nhàn Thuyền ngoẹo đầu suy nghĩ một chút, thành thật trả lời: “Đêm qua có gặp”.




Năm chai rượu đỏ, sáu kết bia, cộng thêm bốn bình Nhị Oa đầu, uống như vậy không chết là may rồi, làm sao có thể qua một đêm lại tỉnh rượu được! Đúng rồi, còn có 49 ly rượu cocktail… Người này là quái vật sao?



“Được rồi, được rồi, thỏ cục cưng, nói cho tôi biết ba cậu ở đâu?”. Từ Nhàn Thuyền cười híp mắt dẫn dụ.



Tiểu “Tần Tử Giác” lắc đầu, cự tuyệt trả lời.



Từ Nhàn Thuyền tính tình vẫn rất tốt mà cười cười, ôn hòa nói với Tần Tử Giác: “Trói lại”.







Đem thỏ cục cưng trói gô ở trong phòng tắm, Từ Nhàn Thuyền thỏa mái nằm ở trên cái giường lớn của mình.



“Làm sao anh biết đó không phải là tôi?”. Bỗng nhiên cậu nghiêng đầu hỏi.



Quấy rầy người khác nghỉ ngơi rồi nói lời xin lỗi, lại còn cảm thấy ngượng ngùng thì không phải là Từ Nhàn Thuyền. Tần Tử Giác hiếm thấy mà liếc mắt nghĩ, cái từ “Lễ độ” đặt trên người Từ Nhàn Thuyền, nhìn sao vẫn thấy kỳ dị.



Kỳ thực, khi Từ Nhàn Thuyền và Cổ Tiểu Nhị nói chuyện, y có nghe được ——



Ba tôi là quản lý một khách sạn lớn ở thành phố X. Khi đó Cổ Tiểu Nhị nói như thế.



Theo thói quen không nhận được câu trả lời, Từ Nhàn Thuyền tiếp tục nói: “Bản lĩnh của thỏ cục cưng vẫn chưa tới nơi tới chốn, ngày hôm qua hầu hạ tôi giống như là Thái Thượng Hoàng. Nếu như là anh, tôi nhiều nhất cũng chỉ là một đại nội Tổng quản”. Suy nghĩ một chút, ánh mắt xoay chuyển, cậu hỏi: “Lần này anh giải thích thế nào?”.



“Cơ quan”. Tần Tử Giác mặt không thay đổi phun ra hai chữ.



“…”



Qua hồi lâu, Từ Nhàn Thuyền hỏi: “Này, anh có cảm thấy là đem nó nhốt trong phòng tắm hình như không được tốt lắm”.



Có cái gì không tốt? Tần Tử Giác dùng mắt hỏi.



“Không tốt ở chỗ, tôi muốn đi vệ sinh”.



“…”



END 35