Tử Bất Ngữ Quái Lực Loạn Thần

Chương 41 : Vụ thôn (thôn sương mù) (thượng)

Ngày đăng: 14:39 19/04/20


“Ý của cậu là…Chúng ta đã quay về 50 năm trước?”. Hàn Giai Doanh rất nhanh đã phản ứng lại.



So với cô, Cao Thông có vẻ chậm chạp hơn rất nhiều: “Có ý gì? Chúng ta chuyển kiếp hả?”.



Từ Nhàn Thuyền liếc mắt, vốn không định đáp lại, nhưng suy nghĩ một chút, vẫn mở miệng giải thích: “Nói đúng ra là chúng ta tiến vào một không gian khác, mà cái không gian này vẫn cứ duy trì ở khoảng thời gian 50 năm trước”. Cậu hít mạnh một hơi không khí mát mẻ lúc sáng sớm, nói tiếp, “Tôi đã tính sai, cứ tưởng rằng đây bất quá chỉ là một nghịch trận đơn thuần của Thất sát tỏa hồn trận”.



Đây là lần đầu tiên Cao Thông thấy Từ Nhàn Thuyền nói với khẩu khí mệt mỏi như thế, trong kí ức của hắn, Từ Nhàn Thuyền lúc thì gà mẹ lúc thì lạnh lùng, nói tóm lại là khó ưa đến cực điểm. Tuy nhiên rất nhiều khi Từ Nhàn Thuyền khó ưa vẫn hoàn khó ưa, nhưng vẫn luôn luôn tràn đầy tinh lực, không giống bây giờ, cứ như là đã mệt mỏi đến cạn kiệt sức lực. Bỗng nhiên hắn nhớ đến lúc trước nhóc thỏ mỗi khi gặp mặt đều phải khiêu khích đe dọa hắn, Cao Thông lời nói ra đến khóe miệng nhưng lại nuốt xuống.



“Nếu không phải nghịch trận, vậy là cái gì?”. Dương Diệp bất chấp ánh mắt lạnh băng của Tần Tử Giác, nơm nớp lo sợ hỏi.



Từ Nhàn Thuyền suy nghĩ một hồi, cố gắng sử dụng cách thức đơn giản dễ hiểu nhất để nói rõ: “Từng trận pháp đều có phương thức phá giải, nhưng trong quá trình phá trận, nếu có một mắc xích bị lỗi thì có thể sản sinh ra một nghịch trận khác. Phương pháp phá trận có rất nhiều loại, trình tự cũng vô cùng rườm rà, sai lầm khác nhau sẽ dẫn đến hình thành nghịch trận khác nhau, cho nên không ai biết được mỗi loại nghịch trận sẽ có dạng kết quả gì”.



Hàn Giai Doanh cắt ngang: “Kết quả của nghịch trận này là khiến cho chúng ta rơi vào cái không gian 50 năm trước này sao?”



“Không hoàn toàn như vậy”. Từ Nhàn Thuyền nói, “Cái trận này…Đích thực là nghịch trận của Thất sát tỏa hồn trận. Thế nhưng đồng thời nó cũng là một trận mới”. Thấy Cao Thông và Dương Diệp nghe xong lại sửng sốt, cậu tiến thêm một bước giải thích: “Hiệu quả nghịch trận thiên kì bách quái như thế nào đi nữa thì vẫn có liên hệ với trận pháp ban đầu. Thất sát tỏa hồn trận cũng giống vậy, nó dùng để nhốt và dằn vặt vong hồn, nghịch trận của nó cũng có thể giải thoát Quỷ hồn bị giam cầm, hay cũng có thể làm cho thứ bị giam cầm càng thêm giày vò tàn khốc, còn có thể….không có chút ảnh hưởng gì với trận pháp ban đầu. Tôi vừa mới mở ra huyệt tiết khí, Thất sát tỏa hồn trận kỳ thực đã được phá giải. Phá trận chẳng khác nào là giải phóng Quỷ hồn bị giam giữ. Chúng ta sở dĩ tiến vào không gian này, nguyên là do trận pháp mới này. Mà trận mới xuất hiện, tôi nghĩ tiền đề là phá trận ban đầu”.



Cao Thông nghe xong đầu óc vẫn mơ hồ: “Cậu nói là trận sản sinh ra trận mới? Liên hoàn kế?”.



“Không sai. Có người lợi dụng nghịch trận bố trí một trận mới ẩn bên trong, chỉ cần Thất sát tỏa hồn trận bị phá, trận pháp mới sẽ mở ra”. Nói đến đây, Từ Nhàn Thuyền ảo não kéo tóc mình một cái, “Mà tôi cư nhiên lại không phát hiện chút nào”.



Điều này hiển nhiên là một tin tức vô cùng gay go, Từ Nhàn Thuyền không hề nhận ra, nói rõ kẻ bày trận cao minh hơn cậu không chỉ một chút. Mà trong chuyến đi này của Từ Nhàn Thuyền, cũng chỉ có mình cậu đối với chuyện tình quái lực loạn thần tương đối quen thuộc, cũng có thể nói, tất cả niềm hi vọng chạy trốn của bọn họ đều dựa vào Từ Nhàn Thuyền. Hiện giờ kẻ bày binh bố trận ở đây còn lợi hại hơn so với Từ Nhàn Thuyền, lẽ nào tất cả bọn họ đều phải bỏ mạng ở nơi này sao?



“Cũng không cần bi quan như thế”. Từ Nhàn Thuyền thấy Hàn Giai Doanh lộ ra vẻ mặt buồn rầu, cậu tạo ra biểu tình thoải mái, an ủi nói: “Vô luận quái dị ra sao, nó cũng chỉ là một trận pháp, nếu là trận thì nhất định sẽ có cách phá giải”.
“Thật không đáng yêu chút nào”. Từ Nhàn Thuyền lẩm bẩm, nhưng lại không có tinh lực đi trêu đùa nó. Hiện tại toàn bộ tinh lực của cậu đều đặt ở việc suy tính làm sao có thể bình an thoát khỏi nguy hiểm.



Trái lại Tần Tử Giác lại bị thỏ bảo bảo làm cho tâm tình bực bội, không nhẫn nại mà nói một câu: “Vậy làm thịt đi”.



Thỏ bảo bảo vừa nghe thấy, vội vàng rúc vào cổ áo Bành Vĩ, lộ ra đôi mắt to nhìn Tần Tử Giác —— nó sợ người này, từ lúc còn trong khách sạn nó đã bắt đầu sợ. Trên người người này có một loại khí thế vượt lên người phàm, tiểu tinh quái như nó, nếu không có ba ba làm chỗ dựa, căn bản không dám tiến tới gần y.



“Sợ?”. Lần này đổi lại là Từ Nhàn Thuyền đắc ý, cậu cười hì hì túm lấy tay của Tần Tử Giác, khiêu khích nói: “Vô dụng”.



Thỏ búp bê gầm gừ đầy tức giận, muốn nhào lên hung hăng cắn lấy Từ Nhàn Thuyền, nhưng lại kiêng kỵ Tần Tử Giác bên cạnh. Lúc gấp tới độ xoay thành vòng tròn, thì Bành Vĩ dừng bước: “Đến rồi”.



Lúc này hắn đang đứng ở sườn của một ngọn núi nhỏ, từ nơi này nhìn xuống, liếc mắt thấy ngay thôn trang nằm dưới chân núi. Đó là một thôn nhỏ sạch sẽ và trong lành, đường đất vàng, nhà ngói đỏ. Từ Nhàn Thuyền thậm chí có thể nhìn thấy phía trước sân nhà có để một đống lớn rơm rạ phơi khô —— giống y như đúc với bức tranh Tần Tử Giác vẽ phía sau núi.



Mấy người theo con đường nhỏ đi dọc xuống núi, rất nhanh đã đến cổng thôn. Từ Nhàn Thuyền sờ lên tấm bia đá dựng thẳng đứng, không khỏi nghĩ tới Không Phá. Khi đó, Không Phá còn nhỏ có phải cũng leo lên tấm bia cao như vậy, ngưng mắt thật lâu nhìn tới rừng chuối, ở trong lòng nói lời tạm biệt Vi Thiện? Không hiểu sao, cậu cảm giác mình có thể cảm nhận được tâm trạng khi đó của tiểu Không Phá, chua xót mà lại đau thương, giống như có một làn khói xanh tràn ngập trong lòng và miệng, cảm giác đau nhói khóc không được.



“Tần Tử Giác”. Cậu bỗng nhiên nói, “Anh có biết khi nói ra lời từ biệt người ta có tâm trạng như thế nào không?”.



Tần Tử Giác không trả lời, nhưng cậu biết, bàn tay nắm lấy bàn tay cậu chưa từng buông.



END 41



P/s: từ đầu truyện tới giờ hình như chưa hề có ngược nhỉ???