Tử Bất Ngữ Quái Lực Loạn Thần

Chương 46 : Ấu chân (hạ)

Ngày đăng: 14:40 19/04/20


“Được rồi”. Ngư Ấu Chân thu hồi toàn bộ tâm tình, bình tĩnh nhìn Từ Nhàn Thuyền, “Hiện tại đến lượt cậu”.



Lúc nào cậu phát hiện ra tôi không phải là Hàn Giai Doanh?



Từ Nhàn Thuyền nhún vai: “Tôi không biết gì cả”. Chỉ là suy đoán một chút, nghi ngờ một chút, các người đã tự nói ra tất cả.



Ngư Ấu Chân cười lạnh: “Cậu rất trấn định”.



“Đó là đương nhiên”. Từ Nhàn Thuyền cười hì hì tựa trên người Tần Tử Giác, “Có người cho tôi chỗ dựa nha”.



Ngư Ấu Chân hép lại đôi mắt nhỏ dài, quan sát Tần Tử Giác từ trên xuống dưới, “Chí sát, cũng không phải không động vào được”.



“Động vào y, Phán Chi của cô làm sao quay về?”.



Nghe lời này, Ngư Ấu Chân liếc nhìn Từ Nhàn Thuyền, đùa cợt, khinh thường, Từ Nhàn Thuyền ngoan ngoãn ngậm miệng lại.



Miệng cậu bất động nhưng suy nghĩ đang chuyển động như bay. Hiện tại Ngư Ấu Chân không giết bọn họ là bởi vì Tần Tử Giác vẫn còn có chỗ hữu dụng. Dựa theo phỏng đoán của cậu, muốn Cố Phán Chi sống lại, phải cần chí sát Tần Tử Giác và cực thánh Cao Kiệt. Tần Tử Giác thể chất cực dương, trời sanh bá khí, nếu như cần một người phối hợp với y thì tử anh trong bụng chính là lựa chọn tốt nhất. Thân thể nữ nhân là âm tính, Cao Kiệt chết khi vừa mới hình thành, âm khí đạt tới cực hạn, nhưng hình thể “Quỷ” không thể niệm được lời nguyền cường đại, cho nên Ngư Ấu Chân mới nghĩ ra biện pháp đem hắn vây trong cơ thể Cao Thông, lấy bộ dáng “người” để sống còn…Nghĩ tới đây, Từ Nhàn Thuyền không khỏi ngẩng đầu liếc nhìn Tần Tử Giác, nếu như người này, người này chết đi, bản thân mình thực sự sẽ bất chấp tất cả mà đem y trở lại sao?



Tần Tử Giác nhận ra ánh nhìn của cậu, y cúi đầu nhìn.



“Tần Tử Giác”.



“Uh”.



“Chúng ta đã ký hợp đồng”.



“Uh”.



“Anh phải bao tôi ăn, bao tôi ở, bảo vệ tính mạng của tôi”.



“Uh”. Việc tôi đáp ứng, tôi nhất định sẽ làm được.



“Sau khi ra được bên ngoài, tôi muốn uống hỗn trà sa băng, còn phải xem Gitama nữa”.



“Uh”. Cậu chỉ truy cầu những thứ đó thôi sao?



“Anh không hỏi tôi hỗn trà sa băng là cái gì hả?”



“…”.



“Chính là dùng trà Long Tĩnh, Bích Loa Xuân, Thiết Quan Âm, còn có trà Ô Long và hồng trà trộn lại rồi thêm đá vào”.



Lông mày Tần Tử Giác giật giật, loại nước này có thể uống sao?
“Ai, đi nhanh đi”. Giọng nói của Từ Nhàn Thuyền xen vào, “Nhớ mang Dương Diệp ra ngoài”. Thấy Vi Thiện do dự, cậu vừa cười vừa vỗ vai đối phương, “Nói trước, anh đừng hòng quịt nợ đó”.



“Xin lỗi”. Vi Thiện cúi người thật sâu trước Từ Nhàn Thuyền và Tần Tử Giác, hắn muốn nói tương lai nhất định sẽ báo đáp, nhưng cuối cùng lại nuốt xuống. Đối với một người không biết còn có thể sống tiếp hay không, nói cái gì cũng đều dư thừa. Hắn cắn răng xoay nhanh người bước đi, phía sau, âm thanh Từ Nhàn Thuyền truyền đến: “Vậy thì giúp tôi chăm sóc Tần Tử Giác đi…”.



Nhìn thân ảnh Vi Thiện dần dần biến mất, Từ Nhàn Thuyền biết, tính mệnh Dương Diệp không cần quá lo lắng. Cậu duỗi người, giống như đã trút được gánh nặng: “Tần Tử Giác”.



“Uh”.



“Anh có sợ không?”.



“…Không”.



“Nhưng tôi sợ”. Tôi sợ, anh chết đi, tôi sẽ không còn có thể gặp lại anh nữa.



Người phía sau nhất thời không cử động, khi Từ Nhàn Thuyền muốn quay đầu lại, một cái hôn nhẹ nhàng rơi trên đỉnh đầu của cậu, “Tôi ở đây”.



Có tôi ở đây, vì thế cậu đừng sợ.



“Uh”. Từ Nhàn Thuyền an tâm nhắm hai mắt.



Bên tai truyền đến tiếng niệm kinh của Ngư Ấu Chân, Từ Nhàn Thuyền thả lỏng cơ thể, im lặng hưởng thụ nhiệt độ cơ thể Tần Tử Giác. Sau đó, khe khẽ nhét một cái vảy màu đen vào trong túi đối phương.



Ầm ầm!



Mặt đất nứt ra, luồng ánh sáng màu tím đậm xuất hiện, Từ Nhàn Thuyền cảm thấy nó giống như khói lửa tiễn biệt, xinh đẹp vô cùng.



Vết nứt càng lúc càng lớn, tiếng niệm kinh của Ngư Ấu Chân càng lúc càng nhanh, trong phút chốc, một tiếng vang trời long đất lở. Mọi vật chung quang bắt đầu vặn vẹo thành hình xoắn ốc, Từ Nhàn Thuyền nhìn thấy phía dưới sương mù tím dày đặc, có một cái vảy màu đen đang giãy dụa sâu bên trong vết nứt.



“Tần Tử Giác”. Từ Nhàn Thuyền nhẹ nhàng nói, phảng phất giống như nỉ non.



“Uh”. Lập tức có người đáp lại. Hình như cho dù cậu có nói nhỏ hơn nữa, người kia vẫn có thể nghe thấy.



Từ Nhàn Thuyền cảm thấy an tâm, cậu kéo đầu người kia xuống, nhẹ nhàng hôn lên trán của y. Sau đó, trong ánh mắt khó có thể tin của đối phương, cậu đạp mạnh vào chỗ gãy xương ở đùi phải của y, đẩy y xuống phía dưới…



Cậu đứng trong sương mù tím trôi nổi trên mặt đất, nhìn thấy một con hắc xà to lớn bay lên, nó siết chặt lấy người kia đang gào thét đầy phẫn nộ, kéo y tới gần vòng xoáy càng lúc càng lớn.



Từ Nhàn Thuyền phất tay với người kia: “Đừng quên hỗn trà sa băng của tôi đó!”.



Cự xà màu đen biến mất, vết nứt bắt đầu khép lại, cậu mỉm cười, ngẩng đầu nhìn bầu trời đang dần dần áp sát: “Ai, phải tìm xem lối ra ở đâu đây….”.



END 46