Từ Bi Thành
Chương 1 : Chim Sẻ Chực Sẵn (*)
Ngày đăng: 17:00 19/04/20
Tình hình dưới lầu vô cùng căng thẳng.
Trong nhà xưởng tương đối gọn gàng, nền đất xi măng trắng lóa như bốc hơi nóng dưới ánh mặt trời chói chang.
Hơn năm mươi người đàn ông tráng kiện, tay cầm gậy gỗ, mặt mũi hung hăng dữ tợn. Cảnh tượng khiến bất cứ người nào nhìn thấy cũng toát mồ hôi lạnh.
Mộ Thiện chăm chú theo dõi toàn cảnh bên dưới mấy phút rồi quay đầu hỏi: “Từ tổng cứ để mặc bọn họ muốn làm gì thì làm hay sao?”
Mộ Thiện đứng bên khung cửa sổ. Ánh nắng chiếu hắt vào, khiến gương mặt thanh tú của cô càng trở nên lung linh.
Giọng nói của Mộ Thiện có vẻ bình thản, nhưng Từ tổng, người đàn ông trung niên đứng bên cạnh cô tỏ ra vô cùng giận dữ: “Lũ lưu manh khốn khiếp”..
Mộ Thiện cất giọng từ tốn: “Đám lưu manh đang tụ tập ở bên dưới…mấy ngày trước vẫn còn là công nhân của Từ tổng. Bọn họ đến chỗ tôi gây ầm ĩ, nói bộ phận nhân sự của Từ thị cho bọn họ biết, Từ tổng nghe lời chúng tôi nên mới lợi dụng luật lao động, sắp xếp công việc chân tay nặng nhọc và độc hại cho bọn họ, khi hết thời kỳ thử việc liền sa thải bọn họ…”.
Từ tổng sững người, sắc mặt tối sầm: “Không có chuyện đó, tôi mời quý công ty làm cố vấn những việc đại sự. Giám đốc Mộ ngồi chờ tôi một lát, để tôi đi giải quyết bọn chúng. Khoản tiền còn thiếu, chúng ta sẽ bàn sau”.
Nhìn bóng dáng Từ tổng nhanh chóng biến mất ở cuối hành lang, Mộ Thiện hơi nhếch mép, cô cân nhắc trong giây lát rồi cũng đi xuống dưới.
Đầu năm nay Mộ Thiện quay về tỉnh lập nghiệp, cô thành lập một công ty cố vấn. Do công ty chưa có tiếng tăm nên khách hàng thuộc loại vàng thau lẫn lộn, ví dụ doanh nghiệp cỡ vừa như Từ Thị còn nợ cô khoản tiền năm mươi ngàn nhân dân tệ mãi không chịu thanh toán. Hôm nay Mộ Thiện đích thân đến tìm ông ta đòi nợ, vừa vặn gặp vụ lưu manh đến nhà máy gây rối.
Lúc đi xuống tầng một, Mộ Thiện nghĩ, thật ra mọi người sống cũng không dễ dàng gì.
Trên nền xi măng trắng xóa, mặt trời chiếu nhức mắt. Ngoài cổng, người qua đường tụ tập xem trò vui, thậm chí có người dừng ô tô nhoài ra khỏi cửa xe theo dõi.
Đám bảo vệ và những công nhân khỏe mạnh chỉ một loáng đã tụ tập hơn bảy mươi người vào một bên, hình thành thế song song với đám lưu manh. Nhưng hai bên chỉ chõ miệng chửi nhau chứ không động thủ.
Mộ Thiện lặng lẽ tiến về phía trước vài bước. Hôm nay cô mặc bộ váy công sở màu đen, để lộ đôi chân dài thẳng nuột. Mộ Thiện có làn da trắng, môi đỏ, tóc đen, giống như một “bình hoa” nổi bật giữa đám công nhân áo xanh lam.
Đại Tiếu, người đứng đầu đám lưu manh quấy rối khoác một chiếc áo Armani hàng nhái, tay anh ta cầm băng rôn trên có hàng chữ: “Nhà máy độc ác hại chết công nhân”. Anh ta nhanh chóng phát hiện ra Mộ Thiện.
“Cô ta là đồng bọn của ông chủ!”
Đại Tiếu không hề tỏ ra thương hoa tiếc ngọc, anh ta nhanh như cắt túm tay Mộ Thiện lôi cô vào đám đông phía anh ta. Mấy người thanh niên lập tức vây quanh cô.
Lúc này Từ tổng đang trốn trong văn phòng theo dõi tình hình qua màn hình giám sát. Ông ta sửng sốt khi chứng kiến cảnh này. Từ tổng không ngờ Mộ Thiện bị bắt làm con tin, ông ta chửi thầm người đàn bà làm hỏng việc của ông ta. Mộ Thiện tuy không phải là nhân vật có thân phận cao quý nhưng cũng là nhân tài từ Bắc Kinh về lập nghiệp. Nếu cô bị tổn thương, vụ này mà vỡ lở ra, ông ta sẽ lâm vào tình thế bất lợi.
Đám bảo vệ không dám xông lên, Mộ Thiện dường như sợ chết khiếp, cô cúi thấp đầu nên không rõ sắc mặt.
Ai ngờ khi Đại Tiếu đi dép lê tới công ty Mộ Thiện, cô chăm chú nhìn anh ta hồi lâu rồi mời anh ta vào văn phòng của cô.
Đại Tiếu còn chưa nghĩ ra nên làm thế nào, người phụ nữ trước mặt nói với anh ta bằng một giọng bí hiểm: Không sao, anh cứ đi gây chuyện. Cảnh sát ư? Cảnh sát chẳng hề muốn can thiệp đến những vụ liên quan đến quần chúng. Anh ta chỉ cần cử người chặn ở trên đường, để cảnh sát có thể thuận nước lật thuyền. Đợi cảnh sát tới nơi, chúng ta đã xong việc từ lâu rồi.
Vậy là Đại Tiếu cũng người phụ nữ đó liên thủ, diễn một màn kịch đầy kích thích. Đại Tiêu suy tư một hồi rồi chìm vào giấc ngủ lúc nào không hay. Đến khi anh ta giật mình tỉnh giấc, anh ta sợ đến mức hồn xiêu phách tán.
Hai người đàn ông mặc áo sơ mi trắng buổi chiều mới tẩn cho anh ta một trận lúc này đang đứng bên cạnh giường của anh ta. Họ mặt sắt đen sì giống Diêm La hiện thân.
Người đàn ông được gọi là “Anh Châu” đứng đằng sau bọn họ, cười híp mắt với Đại Tiếu.
Giọng Đại Tiếu hơi lạc đi: “Châu…Anh Châu, tôi sẽ không đi thành đông nữa…Tôi, tôi ở đây chữa trị…”.
“Anh Châu” nhìn chằm chằm vào gương mặt thảm hại của anh ta, ngữ khí rất ôn hòa: “Tôi xin lỗi, chiều hôm nay tôi ra tay hơi nặng, tôi sẽ lo hết tiền viện phí của các anh”.
Đại Tiếu sợ chết khiếp khi nghe giọng nói nhẹ nhàng của “Anh Châu”, anh ta vội từ chối: “Không cần đâu”.
Anh Châu cười cười: “Lúc chiều tôi đã có cảm giác các người không bình thường. Lão đại tôi muốn biết, anh và người phụ nữ đó rốt cuộc có âm mưu gì?”
Lão đại? "Anh Châu" còn có lão đại sao?
Lúc này Đại Tiếu mới chú ý đến người đàn ông ngồi đằng sau "Anh Châu". Bởi vì phòng bệnh rất tối nên Đại Tiếu chỉ có thể nhìn thấy bóng một người đàn ông mặc âu phục ngồi thẳng lưng trên chiếc ghế sofa tồi tàn.
Đại Tiếu làm sao dám dấu diếm, anh ta liền kể hết mọi chuyện.
Người đàn ông đó từ đầu đến cuối chỉ trầm mặc, không hề mở miệng, không biết anh ta nghĩ gì.
Anh Châu thò tay vào túi áo Đại Tiếu, tìm thấy một tấm danh thiếp từ trong đống tiền lẻ rồi đưa cho người đàn ông đó.
Người đàn ông lúc này mới động đậy, anh ta cầm tờ danh thiếp, đứng dậy đi ra chỗ sáng cúi đầu xem danh thiếp. Ngón tay dài sạch sẽ của anh ta nhẹ nhàng vuốt phẳng mép tấm danh thiếp.
Người đàn ông trẻ hơn Đại Tiếu tưởng tượng, dáng người anh ta có vẻ gầy gò.
Khi nhìn rõ diện mạo của anh ta, Đại Tiếu hơi sững sờ. Anh ta thấy người đàn ông này hoàn toàn khác với những người anh ta từng gặp. Gương mặt của anh ta khiến Đại Tiếu liên tưởng tới ánh trăng sáng trong đêm rằm. Nhưng khi người đàn ông đưa mắt về phía anh ta, anh ta cảm thấy bản thân như bị dìm xuống làn nước băng giá.
Sau đó, Đại Tiếu thấy người đàn ông tuấn tú không giống người phàm trần đó hơi nhếch mép. Anh ta đưa tay bỏ tấm danh thiếp nhàu nát còn dính cả vết máu khô vào túi áo comple được may cắt rất tinh xảo vừa vặn.
(* Chim sẻ chực sẵn là vế sau của câu tục ngữ “Bọ ngựa bắt ve, chim sẻ chực sẵn”, có nghĩa nếu chỉ nhìn thấy cái lợi trước mắt mà không tính đến cái hoạ ẩn nấp phía sau thì sẽ khiến mình rơi vào cái thế hiểm nguy)