Từ Bi Thành
Chương 12 : Tự Tìm Lạc Thú
Ngày đăng: 17:00 19/04/20
Đến tầm chạng vạng tối, Trần Bắc Nghiêu tắt điếu thuốc, chỉnh lại cà vạt đi vào nhà hàng.
Khi mở cửa phòng ăn, mùi rượu nồng nặc xộc ra khiến anh hơi sững lại.
Một bàn đầy thức ăn vẫn còn nguyên, chỉ có hai chai rượu vang hết nhẵn, dưới đất còn bốn năm lon bia. Hai người phụ nữ mặt đỏ bừng nằm bò xuống bàn, ánh mắt họ mơ màng.
Trần Bắc Nghiêu cau mày đi tới đỡ Mộ Thiện đứng dậy. Mộ Thiện vốn đang lẩm bẩm nói câu gì đó, nhìn thấy Trần Bắc Nghiêu, cô lập tức sa sầm mặt, dùng hết sức đẩy anh. Trần Bắc Nghiêu không nhân nhượng, kéo cô vào lòng rồi ngẩng đầu nhìn Diệp Vi Nông.
Diệp Vi Nông đại khái khá hơn Mộ Thiện một chút, cô nấc cục một tiếng rồi lảo đảo đứng dậy. Diệp Vi Nông không hề nhìn Trần Bắc Nghiêu, rút điện thoại bấm số: “Mau vào đây đón tôi”.
Một người đàn ông trẻ tuổi trông có vẻ cục mịch vào phòng, xem ra anh ta là người chuyên đi theo bảo vệ Diệp Vi Nông. Người đàn ông gật đầu với Trần Bắc Nghiêu rồi dè dặt đỡ Diệp Vi Nông.
“Thiện Thiện, đợi tớ gọi điện thoại nhé!” Trước khi ra ngoài Diệp Vi Nông không quên hét lớn.
Trần Bắc Nghiêu không rời mắt khỏi người phụ nữ say khướt trong lòng, người cô mềm mại như không có xương cốt. Anh biết trong con mắt người khác, người đàn bà có vẻ bề ngoài như cô lẽ ra nên dịu dàng, nên nhu mì, nên thông minh thuận theo ý của đàn ông để đạt lợi ích lớn nhất.
Nhưng Mộ Thiện hoàn toàn khác biệt.
Trần Bắc Nghiêu giữ một tư thế cứng đờ ngồi trong phòng ăn một lúc, sau đó anh đứng dậy bế cô lên xe.
Lúc này trời đã tối mịt, đường hơi bị tắc, ánh mắt Trần Bắc Nghiêu dừng lại trên gương mặt một bên bị mái tóc dài che khuất của Mộ Thiện, nhưng tầm mắt của anh như xuyên qua cô hướng về một nơi xa xăm.
Gương mặt trắng nõn nà của cô vẫn đỏ ửng, hàng lông mi dài khẽ động đậy, Mộ Thiện mở mắt, đôi mắt cô trong veo trầm tĩnh. Cô rời khỏi vòng tay anh, ngửa đầu tựa vào thành ghế.
Trần Bắc Nghiêu vẫn duy trì tư thế cũ, anh cất giọng dịu dàng: “Em có uống nước không?”
Mộ Thiện lại nhắm mắt và lắc đầu. Gương mặt nghiêng của cô lúc ẩn lúc hiện trong đêm đen.
Vào lúc hai giờ sáng, một chiếc xe con màu đen đậu dưới tòa nhà chung cư, một đám người đi thang máy lên tầng trên.
Trần Bắc Nghiêu rút chìa khóa, lặng lẽ mở cửa phòng. Thôi Hạt Tử thổi hương bay vào nhà, tài nghệ của anh ta có thể bảo đảm con người ngủ say như chết năm sáu tiếng đồng hồ, mùi hương này không có độc hại, thậm chí giúp người ngủ sâu hơn.
Khi mùi hương bay hết, Thôi Hạt Tử đứng đợi ở phòng khách, Trần Bắc Nghiêu đi thẳng vào phòng ngủ, Châu Á Trạch không chịu lép vế lập tức đi theo anh.
Mộ Thiện nằm ngủ trên giường, Châu Á Trạch cảm thấy gương mặt xinh đẹp của cô dưới ánh trăng trông như một nữ thần. Chỉ là tâm trạng cô có vẻ không tốt lắm, cô cau mày nhíu mặt trong giấc mộng, khóe mắt còn đọng giọt nước mắt, mười đầu ngón tay thon thả của cô vô ý thức nắm chặt ga trải giường.
Trần Bắc Nghiêu đứng bên cạnh giường nhìn Mộ Thiện mười mấy phút, đến nỗi Châu Á Trạch buồn chán ngó đông ngó tây, anh mới từ từ cúi xuống.
Bàn tay lớn nhẹ nhàng lướt theo mái tóc dài, gương mặt và xương quai xanh của Mộ Thiện. Cảm giác làn da mềm mại dưới bàn tay khiến khóe miệng Trần Bắc Nghiêu cong lên thành nụ cười.
Có lẽ cảm thấy không đủ, Trần Bắc Nghiêu kéo ghế ngồi xuống bên cạnh giường Mộ Thiện. Anh gạt tóc cô sang hai bên rồi cúi đầu hôn từ trán xuống mắt, mũi, má và đôi môi chín mọng của cô.
Hôm Trần Bắc Nghiêu gặp lại Mộ Thiện, Châu Á Trạch đã giới thiệu Thôi Hạt Tử cho anh, hôm đó Châu Á Trạch đứng bên ngoài canh chừng. Hôm nay anh ta mới được tận mắt chứng kiến vị lão đại bị cấm dục nhiều năm, vừa hôn hít vừa sờ soạng người phụ nữ anh mê đắm và yêu thương, không hiểu tại sao Châu Á Trạch có cảm giác sởn gai ốc.
Có lẽ do vào giây phút này, Trần Bắc Nghiêu quá đỗi dịu dàng, không hề giống vẻ lạnh lùng tàn nhẫn lúc bình thường, cứ như anh biến thành một người hoàn toàn khác.
“Ra ngoài”. Giọng nói lãnh đạm của Trần Bắc Nghiêu vang lên, Châu Á Trạch quay sang nhìn, thấy Trần Bắc Nghiêu đã nằm sấp trên giường, một tay anh luồn vào áo ngủ từ bên dưới, một tay anh cởi cúc áo và vùi đầu xuống ngực Mộ Thiện.
Châu Á Trạch vội quay người ra khỏi phòng ngủ.
Hơn nửa tiếng đồng hồ sau, Trần Bắc Nghiêu mới đi ra ngoài. Châu Á Trạch về phương diện này vô cùng tinh tường, chỉ cần ngửi qua cũng biết đối phương đã làm thật sự hay chỉ là chân tay mồm miệng đã cơn nghiền.
Anh ta nhìn Trần Bắc Nghiêu với ánh mắt “đáng tiếc sắt rèn không thành thép”.
Trần Bắc Nghiêu không bận tâm đến Châu Á Trạch. Anh mỉm cười, bỏ hai tay vào túi quần rồi bình tĩnh đi ra cửa lớn.