Từ Bi Thành

Chương 19 : Cam Tâm Tình Nguyện

Ngày đăng: 17:00 19/04/20


Ba ngày trước.



Đinh Hành đội mũ lưỡi trai che khuất nửa mặt, lặng lẽ đứng hút thuốc ở ngoài bờ tường. Đằng sau anh là mấy người đàn ông mặc áo đen trầm mặc.



Mấy phút sau, một thiếu niên vội vàng chạy tới chỗ Đinh Hành, cậu ta nói nhỏ: “Lão đại, bọn họ ở phòng số ba”.



Đinh Hành gật đầu, anh ném điếu thuốc xuống đất rồi di chân tắt lửa.



Mấy người đàn ông phía sau lộ vẻ hung ác.



Đây là một nhà hàng nằm trên đường cao tốc cách thành phố Lâm khoảng năm trăm cây số. Chưa đầy bốn tiếng đồng hồ sau khi Lữ Triệu Ngôn gặp nạn, trong lúc mọi người còn hốt hoảng, Đinh Hành nhanh chóng cùng năm thuộc hạ cũ của anh lên đường đuổi theo Anh Cầu.



Trên đường đi, Đinh Hành nhận được điện thoại của em gái Lữ Triệu Ngôn, đó là một cô gái hiền như khúc gỗ. Sau một hồi do dự, Lữ Hạ thở dài: “Anh Đinh, nếu đúng do bọn họ gây ra, anh hãy trả thù cho anh trai em. Cả nhà em sẽ ghi nhớ ân tình của anh”.



Câu nói của Lữ Hạ khiến Đinh Hành có cái nhìn khác về cô.



Đinh Hành gật đầu, mấy người đàn ông lập tức đeo khẩu trang và kính đen rồi lặng lẽ tiến vào nhà hàng. Giám đốc trạm xăng ở bên cạnh nhà hàng phát hiện ra điều bất thường, nhưng ông ta giơ tay ra hiệu các nhân viên ngậm miệng.



Nhóm Đinh Hành lặng lẽ tiến đến cửa phòng ăn số ba, Đinh Hành hít một hơi sâu rồi đưa mắt ra hiệu, người bên cạnh rút súng và đạp mạnh cửa xông vào.



Tất cả đám người trợn mắt há mồm khi chứng kiến cảnh tượng trước mắt, trong phòng không một ai sống sót.



Đinh Hành bất giác nổi da gà.



Mùi màu tanh xộc vào mũi, phòng ăn nhỏ trở thành nhà chứa xác. Anh Cầu uy danh hiển hách ngày nào ngồi trên một cái ghế chân cao, người trúng mấy phát đạn, anh ta chết trợn trừng mắt trông rất đáng sợ. Mấy thuộc hạ của Anh Cầu bị đạn bắn nằm sõng soài trên ghế hoặc dưới đất.



Một thuộc hạ vừa đi kiểm tra phòng ăn ở bên cạnh quay về nói nhỏ: “Đại ca, xem ra người đi cùng Anh Cầu đều chết hết rồi”.



Đinh Hành đi qua bên đó ngó nhìn, quả nhiên phòng ăn bên cạnh cũng toàn xác chết.



Đinh Hành quay lại phòng ăn số ba, anh trầm mặc hồi lâu.



“Làm thế nào bây giờ?” Một thuộc hạ hỏi.



Đinh Hành cảm thấy sống lưng lạnh buốt. Anh đưa người đuổi theo Anh Cầu không phải muốn làm to chuyện mà bất luận về tình cảm hay lý trí, anh cũng phải hỏi cho rõ ràng. Trước đây băng Hồ Nam và Lữ thị từng xảy ra mâu thuẫn về việc phân chia thị trường ma túy, bây giờ xảy ra biến cố, anh không thể để đám Hồ Nam cứ thế bỏ đi như vậy.



Nhưng đối phương tung chiêu quá tàn nhẫn.



Đầu tiên là giết Lữ Triệu Ngôn, sau đó giết Anh Cầu, không biết bên trong có bao nhiêu điều bí ẩn nhưng chắc chắn hai bang phái sẽ không chịu để yên. Lữ gia nhất định sẽ đấu một mất một còn với băng Hồ Nam.



Nghêu sò giành nhau, ngư ông đắc lợi. Bây giờ Trần Bắc Nghiêu rõ ràng bệnh tình nguy cấp, nghe nói Châu Á Trạch cả ngày bận rộn tìm kiếm bác sỹ giỏi trong toàn quốc để chữa trị cho anh ta. Nếu Trần Bắc Nghiêu không có gì bất thường thì kẻ chủ mưu đứng sau vụ này rốt cuộc là ai?


“Lữ Triệu Ngôn và đại ca Hồ Nam do anh giết đúng không?”



Anh trầm mặc.



Mộ Thiện thở một hơi dài. Biết rõ lúc này nên tỏ ra lạnh lùng nhưng cô chỉ có thể gắng sức nói chậm rãi từng từ một: “Tôi biết rõ hơn lúc nào hết…tôi nên ngừng yêu anh”.



Ánh mắt Trần Bắc Nghiêu như bị đóng băng.



“Hy vọng chúng ta không bị phiền nhiễu bởi tình cảm của quá khứ. Chúng ta đừng gặp nhau nữa được không?”



Trần Bắc Nghiêu hơi nhíu mày, thần sắc anh vô cùng bình thản, cứ như anh không nghe thấy lời tuyệt tình của Mộ Thiện, anh cũng không hề tỏ ra bi thương. Trần Bắc Nghiêu chỉ nhìn lên khoảng không trên giường, Mộ Thiện không biết anh đang nghĩ gì.



Một lúc sau, Trần Bắc Nghiêu cất giọng trầm trầm như ngày hôm đó: “Được”.



Nói xong anh nhắm mắt, như vô cùng mệt mỏi, nhưng không muốn nhìn thấy cô.



Gương mặt cô độc lạnh nhạt của Trần Bắc Nghiêu khiến tim Mộ Thiện đau như bị cắt từng nhát dao. Đầu óc cô trống rỗng, gương mặt Trần Bắc Nghiêu dần trở nên mơ hồ, chỉ có đôi mắt lạnh lẽo nhìn lên không trung vừa rồi của anh ẩn hiện trong tâm trí cô.



Mộ Thiện nhìn Trần Bắc Nghiêu lần cuối rồi quay người rời khỏi biệt thự.



Một lúc sau Châu Á Trạch đi vào ngó nghiêng, anh ta định mở miệng trêu đùa nhưng thấy Trần Bắc Nghiêu lặng lẽ nhìn ra ngoài cửa sổ, sắc mặt khó coi hơn bất cứ lúc nào, Châu Á Trạch không dám ho he, lại lặng lẽ rút ra ngoài.



Trưa ngày hôm sau, Châu Á Trạch nhận được một cú điện thoại, anh ta vội lái xe đến biệt thự của Trần Bắc Nghiêu.



Trần Bắc Nghiêu đang nằm trên giường đọc sách, Châu Á Trạch ngồi bên cạnh: “Chị dâu một mình đi sân bay, bây giờ chắc hạ cánh rồi”.



Ánh mắt Trần Bắc Nghiêu hơi tối lại.



Châu Á Trạch nói tiếp: “Giang Na bắn tin từ lúc anh chưa gặp nạn, nói chị dâu muốn về Bắc Kinh. Trong thời gian anh bị thương, chị dâu tận tâm chăm sóc anh thế nào chắc anh cũng rõ. Em còn tưởng lần này hai người sẽ thành, kết quả chị dâu vẫn bỏ đi, phải làm thế nào bây giờ?”



Ánh mắt Trần Bắc Nghiêu dừng lại trên một trang sách, nơi đó có một vệt ố vàng rất nhỏ do Mộ Thiện để lại, hình như là một giọt lệ của cô.



Anh bất giác nhớ đến cảnh gặp cô ngày hôm qua, nhớ đến chuyện cô thông minh nhạy bén đoán ra cái bẫy giết người anh dầy công sắp đặt, nhớ đến bộ dạng cố gắng tỏ ra xa cách của Mộ Thiện nhưng đôi mắt bi thương không thể che dấu tình ý sâu đậm.



Trần Bắc Nghiêu nhớ đến lời cô nói, cô nên ngừng yêu anh.



Trần Bắc Nghiêu vuốt ve vệt nước mắt trên trang giấy: “Tôi có sắp xếp riêng…Cô ấy sẽ quay về”.



Châu Á Trạch mỉm cười: “Anh chịu giở thủ đoạn rồi?”



Trần Bắc Nghiêu bỏ quyển sách sang một bên, khóe miệng anh cong lên: “Tôi đã dỗ ngọt lâu như vậy mà cô ấy vẫn không chịu cam tâm tình nguyện, vậy thì tôi cũng không đợi nữa”.