Từ Bi Thành

Chương 24 : Tuần Vực

Ngày đăng: 17:00 19/04/20


“Giám đốc Mộ, gần đây chị có chuyện vui gì mà khí sắc tốt thế”. Trợ lý Giang Na đặt tài liệu lên bàn, tươi cười hỏi Mộ Thiện.



Một cô gái trẻ tuổi ngồi bàn bên cạnh mỉm cười: “Chắc chắn là chị…đang yêu đúng không ạ? Giám đốc Mộ, lúc nào chị bảo người bạn trai đi BMW của chị mời tụi em ăn cơm nhé”.



Nếu là trước kia, Mộ Thiện nhất định sẽ tán gẫu cùng đồng nghiệp, nhưng hôm nay cô chỉ mỉm cười: “Đừng nói linh tinh, các cô mau làm việc đi”.



Mộ Thiện vừa cầm tập tài liệu, chuông điện thoại reo vang. Giọng nói trầm ấm của Trần Bắc Nghiêu truyền đến: “Anh đang ở dưới tầng một”.



Mộ Thiện rời khỏi văn phòng trong ánh mắt ngưỡng mộ và tò mò của đồng nghiệp. Khi ra khỏi đại sảnh, cô nhìn thấy chiếc xe hơi quen thuộc đỗ ngoài cửa.



Ngày nào cũng như ngày nào. Nắm trong tay hai giới hắc bạch đạo ở thành phố Lâm, đáng lẽ Trần Bắc Nghiêu phải bận tối mắt tối mũi mới đúng, vậy mà anh có thời gian rảnh rỗi đưa đón cô mỗi ngày.



Khi Mộ Thiện đi gần đến nơi, lái xe mở cửa cho cô. Mộ Thiện cúi đầu, thấy Trần Bắc Nghiêu mặc comple đen ngồi ở hàng ghế sau, tay anh đặt lên đầu gối. Anh nhìn cô bằng ánh mắt ấm áp.



Mộ Thiện coi anh như không khí, cô ngồi vào vị trí, giở tập tài liệu trong tay ra xem.



Mấy giây sau, Trần Bắc Nghiêu đặt tay lên vai Mộ Thiện: “Tươi tỉnh một chút đi em!”



Sắc mặt Mộ Thiện vẫn lạnh như băng.



Đã năm ngày trôi qua kể từ đêm cuồng loạn đó.



Tất cả hành lý của Mộ Thiện được chuyển đến nhà Trần Bắc Nghiêu, cô chính thức trở thành người đàn bà của anh. Trần Bắc Nghiêu dường như không bao giờ thỏa mãn nhu cầu, dù vết thương chưa lành hẳn nhưng tối nào anh cũng nhấn chìm cô trong hoan lạc, khiến cô thực sự nhận thức một người đàn ông kìm nén dục vọng nhiều năm đáng sợ như thế nào.



Ban ngày anh giữ lời hứa, không gây ảnh hưởng đến cuộc sống và công việc của cô. Chỉ có điều ngày nào anh cũng gửi hoa tươi đến văn phòng Mộ Thiện, thỉnh thoảng còn chuẩn bị hộp quà đặt ở ghế sau xe ô tô.



Giống như cô và anh đang yêu đương hẹn hò, anh rất dịu dàng và chiều chuộng cô.



Mộ Thiện không nhìn Trần Bắc Nghiêu, cô luôn giữ thái độ thờ ơ từ đầu đến cuối.



Chỉ có ở trên giường, thỉnh thoảng cô mới cắn xé anh, anh đáp lại bằng cách càng ra vào mạnh hơn, đưa cô đến hết đỉnh cao này đến đỉnh cao khoái lạc khác.



Mộ Thiện biết Trần Bắc Nghiêu đang từng bước mài mòn góc cạnh sắc nhọn của cô.



Trần Bắc Nghiêu dẫn Mộ Thiện tới một nhà hàng nằm ở con đường phía sau khách sạn nơi phồn hoa nhất thành phố. Mặc dù nằm ở khu phố sầm uất nhưng không gian nhà hàng rất yên tĩnh. Bức tường đá rêu phong mang đậm kiến trúc cổ xưa.



Ở bên trong nhà hàng, lối đi lại cũng rất tĩnh mịch. Ngoài nhân viên phục vụ dẫn đường, Mộ Thiện không nhìn thấy một người nào khác. Cô lặng lẽ đi theo Trần Bắc Nghiêu tới phòng riêng nằm ở góc trong cùng.



Khách vẫn chưa đến, căn phòng không một bóng người. Trên chiếc bàn gỗ đen thấp theo kiểu Nhật Bản bày mấy đĩa đồ ăn trông rất bắt mắt. Đằng sau có một bức bình phong thủy mặc.




Bản nhạc “Canon” bi thương, ai nhìn thấy Trần Bắc Nghiêu lúc đó cũng sẽ bị tư thế và dung mạo thanh tao cô độc của anh chinh phục.



Người phụ nữ của anh lại là sinh viên đại học H, là tiểu sư muội trong sạch chính trực. Điều này càng giúp Trần Bắc Nghiêu ghi điểm trong con mắt thị trưởng Tuần. Hơn nữa anh dịu dàng chăm sóc bảo vệ người anh yêu thương, anh chung tình như thị trưởng Tuần đối với Diệp Vi Nông.



Anh có cách nhìn độc đáo về xu hướng phát triển kinh tế của thành phố Lâm, anh cho thấy anh là một nhà doanh nghiệp trẻ đầy tài năng.



Anh thể hiện tất cả nhiều điều đó một cách tự nhiên, khiến thị trưởng Tuần nhìn anh bằng con mắt khác hoàn toàn.



Mộ Thiện không hề cảm thấy bất ngờ khi chứng kiến Trần Bắc Nghiêu khéo léo dẫn dắt thị trưởng Tuần trở thành tri kỷ của anh. Người đàn ông này làm gì cũng mưu tính trước. Cô chỉ là không biết anh kết bạn với thị trưởng Tuần là để "thủ thành" hay "tiến công"?



Dường như nhận ra sự ngờ vực của Mộ Thiện, Trần Bắc Nghiêu nhếch mép: “Em muốn hỏi gì thì hỏi đi, em là người phụ nữ của anh, anh sẽ không giấu em”.



Mộ Thiện không muốn nhiều lời với Trần Bắc Nghiêu, nhưng chuyện này liên quan đến thị trưởng Tuần và Diệp Vi Nông, cô không thể không bận tâm, vì vậy cô hỏi: “Gần đây anh bận công việc gì?”



Trần Bắc Nghiêu không trả lời, chỉ cười cười nhìn cô. Đáp án cô tự hiểu.



Ánh mắt của anh khiến Mộ Thiện không chống đỡ nổi, cô quay sang chỗ khác rồi mở miệng hỏi thẳng: “Sau khi kết bạn với thị trưởng Tuần, kế hoạch tiếp theo của anh là gì?”



Trần Bắc Nghiêu tiếp tục cười cười, anh sờ bao thuốc, nhìn thấy cô lại rút tay về.



“Thiện Thiện, em đừng nghĩ ngợi nhiều. Chín mươi chín phần trăm thời gian, anh là một thương nhân làm ăn chân chính”.



Mộ Thiện im lặng.



Trần Bắc Nghiêu tiếp tục lên tiếng: “Phó tỉnh trưởng họ Triệu vừa được đề bạt đi Bắc Kinh. Tỉnh ủy khuyết một vị trí, nghe nói sẽ tuyển người từ thành phố Lâm. Em càng đánh giá ai cao hơn?”



Mộ Thiện hiểu chữ “càng” anh nói ở đây là chỉ thị trưởng Tuần và phó thị trưởng Ôn Tệ Trân.



Cô trầm mặc vài giây rồi mở miệng: “Nghe nói Tuần Vực là con trai nhỏ không được trọng dụng của Tuần gia nên mới bị đẩy đến thành phố Lâm, bản thân anh ta cũng không tệ. Ôn Tệ Trân nhiều năm qua là chỗ dựa của Đinh Mặc Ngôn, tôi không nghĩ ông ta trong sạch. So với Ôn Tệ Trân, tôi thà bỏ một phiếu cho thị trưởng Tuần”.



Thấy Mộ Thiện không còn giữ thái độ xa cách, Trần Bắc Nghiêu cúi đầu, hai tay anh nâng mặt cô rồi dịu dàng liếm viền môi cô.



“Ừ, chúng ta cùng bỏ một phiếu cho thị trưởng Tuần”.



Hôm đó Trần Bắc Nghiêu và thị trường Tuần chỉ nói chuyện thuộc tầm vĩ mô, không hề nhắc đến vấn đề cá nhân. Vài ngày sau, Trần Bắc Nghiêu lại bảo Mộ Thiện cùng anh đi gặp thị trưởng Tuần. Lần này, hai người giống như bạn tâm giao thật sự.



Có một điều Mộ Thiện không ngờ tới, nửa tháng sau xuất hiện một vụ scandal long trời lở đất, khiến chốn quan trường từ trước đến nay vốn rất bình ổn của thành phố Lâm rung chuyển mạnh.