Từ Bi Thành

Chương 26 : Tủi Nhục

Ngày đăng: 17:00 19/04/20


Đinh Hành lau khô vết máu trên khóe miệng, anh chăm chú nhìn Trần Bắc Nghiêu rồi cất giọng bình thản: "Trần tổng ra tay lúc nào chẳng nặng."



Trần Bắc Nghiêu không để ý đến Đinh Hành, anh quay sang Mộ Thiện: "Em không bị hoảng sợ đấy chứ?"



Mộ Thiện chủ động nắm tay anh: "Không sao, chúng ta đi thôi".



Trần Bắc Nghiêu mỉm cười, anh ôm cô vào lòng nhưng không hề nhúc nhích.



Lữ Hạ vội bước tới đỡ Đinh Hành. Hai ba người đàn ông trẻ tuổi từ phía xa đi đến và đứng sau Đinh Hành.



Lữ Hạ cất giọng nhỏ nhẹ đủ để tất cả mọi người cùng nghe thấy: "Đinh Hành, em hơi say rồi, anh có thể đưa em về nhà không?"



Mộ Thiện cho rằng Lữ Hạ mở miệng rất đúng lúc. Với thân phận của Trần Bắc Nghiêu và Đinh Hành, chắc chắn họ không muốn gây ầm ĩ ở nơi công cộng. Nhưng Trần Bắc Nghiêu ra tay trước, Đinh Hành không có phản ứng thì mất thể diện của anh. Lúc này hai người phụ nữ cùng lên tiếng, hai người đàn ông có thể rút lui êm đẹp.



Không ngờ Trần Bắc Nghiêu đột ngột buông lỏng Mộ Thiện: "Đinh thiếu, đi hút với tôi một điếu thuốc?"



Đinh Hành nhướng mắt nhìn Trần Bắc Nghiêu, anh cũng nhẹ nhàng thả tay Lữ Hạ.



Các vệ sỹ ở sau lưng hai người tỏ ra căng thẳng, vẻ mặt họ đầy cảnh giác. Lý Thành đi đến bên Mộ Thiện nói nhỏ: "Chị dâu, đừng lo lắng".



Mộ Thiện không hề lo lắng, cô chỉ thấy hơi hiếu kỳ.



Trên hành lang dài hun hút phía trước, hai người đàn ông cao lớn đứng tì vào cửa sổ im lặng hút thuốc. Bọn họ tuy có khí chất khác nhau nhưng dưới ánh đèn dìu dịu, Mộ Thiện có cảm giác hình bóng của họ u tối như nhau.



Họ từng là anh em thân thiết nhất, bây giờ trở thành kẻ thù không đội trời chung.



Họ có thể nói với nhau chuyện gì? Liệu họ có khả năng tạm gác mọi thù hận sang một bên vì lợi ích trước mắt?



Khoảng mười phút sau, trong khi hai bên chờ đợi với tâm trạng nơm nớp, một người đàn ông ngoài ba mươi tuổi đeo kính trắng từ phòng tiệc đi tới.



"Thư ký Ngô." Lý Thành tiến lên nghênh đón. Mộ Thiện nhận ra anh ta, đó là thư ký của chủ tịch Tuần.



Thư ký Ngô gật đầu, anh ta đưa mắt nhìn hai người đàn ông trên hành lang rồi mở miệng: "Hóa ra mọi người đều ở đây. Giám đốc Lý, ông chủ sắp phải đi rồi, nói là muốn mời hai vị uống trà".



"Ông chủ" mà thư ký Ngô nhắc tới chính là thị trưởng Tuần, đây là cách gọi quen thuộc của các thư ký. Lý Thành nghe nói vậy liền ho khan hai tiếng rồi từ từ đi về phía Trần Bắc Nghiêu.



Buổi tối hôm đó, trong lúc Mộ Thiện ngủ chập chờn, đột nhiên có người hôn vào tai cô khiến cô buồn buồn. Cô biết Trần Bắc Nghiêu vừa trở về từ buổi "uống trà" cùng thị trưởng Tuần.



Mộ Thiện nhắm mắt không nhúc nhích. Trần Bắc Nghiêu hôn hít một lúc mới dừng lại và ôm eo cô từ phía sau.



"Em không muốn biết sao?" Anh cất giọng ôn hòa.
Mộ Thiện nhìn mẹ cô bằng ánh mắt xót xa. Bà Mộ dáng người không cao lại hơi gầy gò. Gương mặt dài của bà xuất hiện không ít nếp nhăn dù các đường nét vẫn khá thanh tú.



Gia đình Mộ Thiện không giàu có, trong ký ức của Mộ Thiện, vẻ mặt của bà Mộ lúc nào cũng có nét rầu rĩ. Mộ Thiện có thể hiểu tâm trạng của bà. Theo đà kinh tế phát triển, ở huyện xuất hiện ngày càng nhiều nhà giàu, trong khi đó bố mẹ cô vẫn chỉ là người làm công ăn lương bình thường nên mẹ cô càng không cam tâm.



Mộ Thiện không cho rằng gia cảnh của cô có vấn đề, giàu nghèo là chuyện thường tình trong thiên hạ. Hơn nữa bố mẹ cô là người lương thiện, nếu lần trước không phải do Trần Bắc Nghiêu cài bẫy, cả đời này bố mẹ cô sống bình ổn, đối với Mộ Thiện đây là niềm hạnh phúc lớn nhất.



Thế nhưng hôm nay vẻ rầu rĩ trên mặt mẹ cô đã biến mất. Nụ cười trên môi bà Mộ tươi roi rói, tâm trạng không cam lòng đè nén bao năm đã biến mất hoàn toàn.



"Có chuyện vui gì vậy mẹ?" Mộ Thiện lên tiếng.



Bà Mộ lườm cô: "Con bé này". Sau đó bà chạy vào phòng cầm ra một cái túi, bà cẩn thận mở túi lấy mấy quyển sổ bìa đỏ.



Là bìa đỏ sở hữu vài gian hàng. Mộ Thiện giở ra xem, các gian hàng đều do mẹ hoặc bố cô đứng tên. Cô lập tức hiểu ra, nhất định là trò của Trần Bắc Nghiêu.



Anh đã trực tiếp cho mẹ cô cửa hàng trên phố thương mại mà mẹ cô mơ ước từ đâu. Hành động này gọi là gì nhỉ? Cây gậy và củ cà rốt?



(Cây gậy và củ cà rốt là một loại chính sách ngoại giao trong quan hệ quốc tế, thường được dùng bởi các nước lớn mạnh nhằm thay đổi hành vi của các nước nhỏ hơn. Cây gậy tượng trưng cho sự đe dọa trừng phạt, củ cà rốt tượng trưng cho quyền lợi hay phần thưởng. Nguồn wiki)



Bà Mộ mỉm cười: "Sáng nay có người gọi bố và mẹ đi làm thủ tục nhận cửa hàng, họ nói là do con sắp xếp nên mẹ đi liền. Mẹ gọi điện cho con nhưng con tắt máy. Mẹ nghĩ đợi khi nào con về nhà thì hỏi con, có phải do bạn trai con tặng không?"



Mộ Thiện ngập ngừng trong giây lát. Tối qua Trần Bắc Nghiêu "hành hạ" cô đến rất khuya, làm cô ngủ tới trưa hôm nay mới tỉnh dậy. Khoảng thời gian đó cô không mở điện thoại, nào ngờ Trần Bắc Nghiêu đã sắp xếp mọi việc.



Mộ Thiện không thể khiến bố mẹ lo lắng. Sao cô có thể nói cho họ biết sự thật?



Cô là niềm hy vọng và niềm kiêu hãnh của bố mẹ. Nếu họ biết Trần Bắc Nghiêu dính dáng đến xã hội đen, nếu họ biết thỏa thuận ba năm, nếu họ biết anh dùng thủ đoạn cưỡng ép cô, làm sao họ có thể sống nổi?



Hơn nữa trong lòng cô thậm chí có một ý nghĩ kỳ lạ, dù sau này cô rời xa Trần Bắc Nghiêu, cô cũng không muốn bố mẹ cô ghét anh.



Mộ Thiện gật đầu: "Mẹ thích là được rồi".



Bà Mộ lại cười tươi: "Cậu ta là người thế nào? Chắc chắn là một chàng trai tốt đúng không? Chuyện của mẹ lần trước, người ta chẳng nói chẳng rằng bỏ ba mươi triệu ra giúp con, lại còn huy động mối quan hệ giúp bố con, chứng tỏ cậu ta đối xử với con thật lòng. Cậu ta bao nhiêu tuổi? Không có tật gì đấy chứ?"



Nói đến đây, bà Mộ nghiêm mặt: "Nếu thằng đó nhân phẩm không tốt, chúng ta lập tức trả lại cửa hàng cửa hiệu cho nó, dù nó nhiều tiền đến mấy cũng không được".



Mộ Thiện lặng lẽ nhìn lên trần nhà, cô chậm rãi trả lời: "Mẹ, anh ấy không có tật gì cả, tốt nghiệp khoa tài chính trường đại học Hongkong, hiện tại anh ấy tự mở công ty. Năm nay anh ấy hai mươi sáu tuổi, chỉ hơn con một tuổi. Ngoài con ra, anh ấy chưa từng có người bạn gái nào khác".



Bà Mộ nghe xong cười ngoác miệng: "Thế thì tốt quá, cuối cùng con cũng tìm được một người bạn trai tử tế rồi!"



Mộ Thiện nhìn chăm chú mấy quyển sổ có bìa màu đỏ nhức mắt, cô cất giọng từ tốn: "Mẹ, anh ấy là Trần Bắc Nghiêu".