Từ Bi Thành

Chương 32 : Tam Giác Vàng

Ngày đăng: 17:00 19/04/20


Xung quanh im lặng như tờ.



Đó là một không gian tĩnh mịch vô cùng, con người có thể lắng nghe tiếng động từ rất xa. Phân biệt tỉ mỉ, có thể nghe thấy tiếng nước chảy róc rách, tiếng gió thổi rì rào và tiếng chim hót líu lo, tất cả hòa thành một bản nhạc đặc trưng của miền sơn cước.



Mộ Thiện tỉnh dậy trong không khí yên tĩnh đó.



Đập vào mắt cô là ngôi nhà gỗ xa lạ. Mộ Thiện ngồi dậy, phát hiện cô đang nằm trên một chiếc giường gỗ khá lớn. Hai mặt của gian phòng đều có cửa sổ mở toang, làn gió mát lạnh từ ngoài thổi vào. Ngoài cửa sổ, một bên là màu xanh lục của cây cối um tùm, một bên có tầm mắt rất rộng, có thể nhìn thấy dải núi thấp nhấp nhô ở phía xa xa.



Đồ gia dụng trong nhà đều làm bằng gỗ, ngay ngắn ngăn nắp, phảng phất mùi thơm của thảo mộc. Trong phòng có cả tivi và tủ lạnh.



Quần áo của Mộ Thiện đã bị thay, cô bây giờ cuốn một tấm xà rông màu đỏ, để lộ bờ vai trắng nõn. Lớp vải mỏng cọ nhẹ vào da, khiến cô lạnh buốt sống lưng.



Ai đã thay quần áo giúp cô?



Mộ Thiện nhớ lại tình cảnh trước khi cô hôn mê bất tỉnh, hình ảnh người vệ sỹ bị giết chết máu chảy lênh láng như hiện ra trước mắt. Không còn nghi ngờ gì nữa, cô đã bị Tầm bắt cóc.



Điều duy nhất Mộ Thiện cảm thấy an ủi là cơ thể cô không có cảm giác ẩm ướt đau nhức sau cuộc giao hoan.



Chỉ có điều...cô đang ở đâu?



Mộ Thiện xuống giường, không có giày dép, cô chỉ có thể đi chân trần trên nền nhà làm bằng gỗ cũ kỹ. Vừa ra đến cửa, Mộ Thiện liền thấy một người phụ nữ già nua có nước da ngăm đen, thân hình gầy gò nhỏ bé, tóc bạc trắng đi lên cầu thang.



Bà ta mặc váy xà rông màu tím đỏ. Thấy Mộ Thiện, bà ta chắp hai tay trước ngực, nói giọng dịu dàng.



"Sawatdee." (สวัสดี tiếng Thái có nghĩa là "Xin chào")



Mộ Thiện hiểu ý câu này, cô cũng chắp tay trước ngực đáp lại: "Chào bà!". Bà lão đi đến trước mặt cô, mỉm cười nói thêm vài câu gì đó, lần này Mộ Thiện chịu chết, không hiểu một từ.



Bà lão kéo tay Mộ Thiện, cô theo phản xạ rụt tay lại. Bà lão lắc đầu buông tay tự mình đi vào nhà. Một lát sau bà đi ra, một tay bà cầm cốc sứ màu xanh, bên trong đổ đầy nước, tay kia kéo một cái mâm, trên có bát cơm, vài miếng thịt gà, tương ớt đỏ đỏ vàng vàng và vài lá húng quế.



Mộ Thiện không biết cô ngủ bao nhiêu ngày, đến lúc này cô mới cảm thấy bụng đói rã rời. Cô cám ơn bà lão và bắt đầu cắm cúi ăn như hổ đói.



Đợi cô ăn xong, bà lão thu bát và cốc, bà ta chỉ tay ra ngoài cửa: "Tầm."



Mộ Thiện ngớ người, bà lão sợ cô không hiểu, liền lặp lại câu nói: "Tầm."



Mộ Thiện gật đầu, bà lão lặng lẽ rời khỏi phòng.



Về thân phận của Tầm, Mộ Thiện đã chắc chắn đến bảy tám mươi phần trăm, hắn nhất định là sát thủ. Một thương nhân, thậm chí một tên xã hội đen bình thường không thể nào có thân thủ khoa trương như hắn.



Nếu bây giờ cô đang ở Thái Lan, Tầm lại nói Trần Bắc Nghiêu ngáng đường thì không khó suy đoán, nhất định đó là vì ma túy. Nơi cô đang ở có khả năng là mảnh đất sản sinh ma túy nổi tiếng thế giới: Tam giác vàng.


"Ai hát vậy?" Mộ Thiện không thể không thừa nhận, ở một nơi xa lạ và nguy hiểm như nơi này, việc nghe thấy ca khúc bi tráng bằng tiếng mẹ đẻ khiến lòng cô cảm thấy ấm áp.



"Đó là quân đội của Quốc dân đảng, của tướng quân Quân Mục Lăng, người Đài Loan." Tầm có lòng tốt giải thích, nhưng hắn chuyển đề tài ngay: "Cô đừng chạy lung tung, giẫm phải mìn bị nổ banh xác, anh Bắc Nghiêu của cô lại mất công đi một chuyến đấy."



Nói xong hắn không nhìn cô, khởi động máy lái xe đi mất.



Bốn bề đều là rừng rậm lại canh phòng cẩn mật, Mộ Thiện ngốc nghếch đến mức có ý định tìm cách bỏ trốn. Cô quay về ngôi nhà gỗ, bà lão nói gì cô cũng không hiểu nên chỉ có thể chờ đợi.



Đến tầm chạng vạng tối, Mộ Thiện đột nhiên nghe thấy tiếng động cơ ô tô. Cô đi ra ngoài cửa, Tầm dừng xe , thò đầu ra ngoài.



Tim Mộ Thiện đập nhanh.



"Người đẹp, tôi vừa nhận được thông báo của Thủ lĩnh, người ở thành phố Lâm đã đến rồi." Tầm cười hì hì.



Xe Jeep lại dừng ở lối vào doanh trại, người lính gác báo cáo với Tầm, đoàn xe đón khách Trung Quốc còn cách doanh trại năm phút chạy xe.



Mộ Thiện nhìn ra cuối con đường qua lớp kính cửa xe, tim cô đập thình thịch.



Dù thế nào, chỉ cần gặp Trần Bắc Nghiêu, cô nhất định sẽ đến bên anh. Cho dù mưa bom bão đạn, cô cũng không rời xa anh.



Vài phút sau, trên đường quả nhiên xuất hiện mấy chiếc xe Jeep. Đoàn xe dừng ở vị trí cách cổng doanh trại khoảng năm mươi mét. Vài người lính nhảy xuống trước, tiếp đó có mấy người đàn ông lần lượt xuống xe.



Còn cách một khoảng khá xa, bụi cát bay mù mịt nên Mộ Thiện không nhìn rõ ai là Trần Bắc Nghiêu. Cô chỉ biết căng mắt theo dõi, tim cô ngày càng đập nhanh hơn.



Cuối cùng, đoàn người cũng tiến về cổng doanh trại dưới sự hộ tống của đám binh lính.



Tim Mộ Thiện sắp nhảy ra khỏi lồng ngực.



Bọn họ đi mỗi lúc một gần. Mộ Thiện cuối cùng cũng nhìn rõ dung mạo của người đi đầu, tim cô rung lên. Tầm ngồi bên cạnh "phì" một tiếng.



Người đó mặc áo sơ mi màu đen, nổi bật nhất trong đám đàn ông. Gương mặt anh đẹp như một bức họa, tỏa ra sự trầm tĩnh đáng tin cậy.



Ánh mắt vốn bình thản của anh vô tình liếc qua Mộ Thiện, bước chân anh lập tức dừng lại. Sau đó anh quay đầu nói với thuộc hạ và đám binh lính câu gì đó, rồi anh đi đến trước mặt cô.



Anh nhìn cô chăm chú, ánh mắt như không thể tin nổi: "Sao em lại ở đây?"



"...Đinh Hành." Mộ Thiện nói khẽ.



Đáy mắt anh lóe lên một tia thương xót quen thuộc.



Thần sắc Đinh Hành trở nên rất khó coi. Sau đó anh giơ tay ôm Mộ Thiện vào lòng, bất chấp thân thể cứng đờ của cô, bất chấp ánh mắt ngạc nhiên của những người xung quanh, anh dịu dàng siết chặt vòng tay của mình.