Từ Bi Thành

Chương 41 : Quyến Luyến

Ngày đăng: 17:00 19/04/20


Mộ Thiện ngủ khoảng một tiếng đồng hồ mới tỉnh giấc. Vừa mở mắt, cô trông thấy Trần Bắc Nghiêu đang ngắm nhìn cô. Không đợi cô định thần, anh giơ tay giữ gáy cô và cúi xuống hôn cô.



Trần Bắc Nghiêu không nhịn được, muốn hôn là hôn. Mộ Thiện hồn bay phách lạc trong nụ hôn cuồng nhiệt của anh. Đầu cô lại một lần nữa xuất hiện câu hỏi, cô và Trần Bắc Nghiêu đi đến đâu mới là tận cùng? Vào thời khắc này, cô không muốn rời xa anh hơn bất cứ lúc nào. Nhưng đến khi trở về và phải đối mặt với hiện thực thì sao?



Nghĩ đến đây, đầu lưỡi Mộ Thiện hơi cứng lại, cô thở dài một hơi. Trần Bắc Nghiêu nhạy bén phát hiện ra sự thay đổi của cô, anh rời khỏi môi Mộ Thiện, cô cười nói: "Em...em đi xem nồi canh."



Trần Bắc Nghiêu dõi theo dáng đi vội vã của cô, anh không kiềm chế nổi thè lưỡi liếm môi.



Ở góc bên này, Đinh Hành nghe thấy hết tiếng động mờ ám của hai người? Anh quay đầu nhìn ra cửa sổ, nhưng bên ngoài bầu trời trong vắt, không một vầng mây, tầm nhìn hạn hẹp khiến anh không thể dừng mắt ở một nơi nào đó để phân tán sự chú ý.



Vài phút sau, Mộ Thiện và Buma lần lượt mang cơm lên nhà. Buma tuy bảo thủ nhưng những việc chăm sóc bệnh nhân như đút cơm bà không hề quản ngại.



Trần Bắc Nghiêu vốn đang mải suy nghĩ nên không để ý đến Mộ Thiện. Đến lúc ngẩng đầu, anh mới nhìn thấy cô ngồi xuống cạnh anh, trước mặt là khay cơm canh thơm phức. Do bị thương, Trần Bắc Nghiêu không có khẩu vị, nhưng trước bát canh gà vàng óng ánh và đĩa cá hấp ngon mắt, anh liền động đậy ngón tay cái tỏ ý tán thưởng.



Trần Bắc Nghiêu đột nhiên nghĩ tới một vấn đề: "Đinh Hành ăn kiểu gì?"



"Buma đút cho anh ấy." Mộ Thiện múc một thìa canh đưa lên miệng thổi, cô sợ còn nóng nên thè lưỡi liếm thử mới đưa vào miệng anh.



Trần Bắc Nghiêu há mồm uống hết, anh cảm thấy mùi vị hấp dẫn vô cùng.



Mộ Thiện gỡ hết xương cá từ lúc ở dưới bếp, cô gạt miếng cá, miệng lẩm bẩn: "Hình như vẫn gỡ hết xương nhỏ."



"Thiện Thiện, miệng anh không bị thương đâu."



Mộ Thiện phì cười: "Em quên mất."



Trần Bắc Nghiêu mỉm cười nhìn Mộ Thiện, như muốn nói với cô, miệng anh không bị thương, chẳng phải vừa rồi cô mới thưởng thức hay sao? Mộ Thiện đỏ mặt, Trần Bắc Nghiêu lại nói nhỏ: "Quan tâm quá sẽ loạn đó."



Mộ Thiện vừa định đáp lời, phía bên kia tấm màn che đột nhiên vang lên tiếng ho của Đinh Hành. Mộ Thiện đặt bát cơm xuống khay, đứng dậy vén màn đi qua bên đó. Đinh Hành đang ngồi thẳng, tay anh ôm cổ ho sặc sụa.



Mộ Thiện vội kêu Buma đi lấy dấm. Đinh Hành ngửi thấy mùi dấm liền cau mày: "Tôi không cần...một lát sẽ đỡ ngay."



"Bị hóc xương cá không phải chuyện nhỏ đâu". Mộ Thiện vỗ lưng Đinh Hành, nói giọng dịu dàng.
"Mặc quần áo cho anh, gọi ông ta vào đây."



Chỉ mặc áo sơ mi ngắn tay và quần ngắn cũng mất tầm mười phút. Trán Trần Bắc Nghiêu chảy đầy mồ hôi.



Anh tỏ ra kiên quyết, Mộ Thiện đành phải làm theo ý anh. Cô ra ngoài gọi ông bác sỹ. Khi cô và bác sỹ đi vào phòng, cả hai đều ngây người.



Trần Bắc Nghiêu đứng trước cửa sổ, anh đứng thẳng chứ không tựa vào đâu, cứ như người không hề hấn gì. Trong bộ quần áo màu xanh bộ đội, thân hình anh càng cao lớn hơn. Thần sắc của anh rất lạnh lùng, ánh mắt sắc bén sát khí đằng đằng. Chỉ nhìn anh từ xa cũng có cảm giác ngột ngạt và sợ hãi.



"Thiện Thiện, em ra ngoài trước đi." Trần Bắc Nghiêu từ từ ngồi xuống ghế, tiện tay đặt khẩu súng lên bàn.



Mộ Thiện đứng ngay ngoài cửa phòng, cô cảm thấy hơi bất an. Một lúc sau, trong phòng truyền ra tiếng kêu thảm thiết của ông bác sỹ, vài giây sau lại im bặt. Mộ Thiện vừa kinh ngạc vừa nghi hoặc, Trần Bắc Nghiêu nói không giết ông ta, anh chắc chắn sẽ không hạ sát. Lẽ nào anh làm ông bác sỹ tàn phế, nhưng cô không hề nghe thấy tiếng súng nổ? Hơn nữa với tình trạng sức khỏe của anh bây giờ, dù có đánh nhau cũng chưa chắc đánh lại ông bác sỹ.



Mộ Thiện còn đang sốt ruột, cửa phòng đột ngột mở toang. Ông bác sỹ lảo đảo xông ra ngoài, ông ta nhét tờ một trăm đô la Mỹ vào tay Mộ Thiện, miệng lắp bắp: "Tôi xin lỗi...hai mươi...hai mươi đô là đủ rồi." Nói xong không đợi Mộ Thiện mở miệng, ông ta cuống cuồng chạy khỏi nhà.



Buma cũng nghi hoặc, bà giải thích với Mộ Thiện, ông bác sỹ này rất khó tính, đây là lần đầu tiên thấy ông ta dễ ăn nói như vậy. Mộ Thiện chạy vào phòng, Trần Bắc Nghiêu đang tựa vào thành ghế thở hổn hển. Nhìn thấy cô, anh ngồi thẳng người: "Em yên tâm đi, ông ta sẽ không dám nói lung tung."



Mộ Thiện vô cùng xót xa vội đến đỡ anh nằm xuống: "Anh đã như vậy rồi còn cố làm gì?"



Trần Bắc Nghiêu nằm một lúc rồi nhẹ nhàng cầm tay cô.



Anh chưa bao giờ có một cảm giác mãnh liệt như lúc này, mấy thứ như súng ống không nên xuất hiện trong tay cô. Vừa rồi nhìn cô nắm chặt khẩu súng đứng bất động ở đó, anh có thể nhận ra tâm trạng mâu thuẫn của cô.



Điều đó khiến anh tự nhiên có cảm giác chán ghét bản thân đã đẩy cô vào hoàn cảnh buộc phải cầm súng giết người.



Trần Bắc Nghiêu bỏ khẩu súng xuống dưới gối, anh nói nhẹ nhàng: "Sau này em đừng động đến súng nữa. Những chuyện tương tự, để anh làm là được rồi."



Mộ Thiện lặng người, khóe mắt hơi cay cay.



Đinh Hành nằm bất động ở góc bên kia, anh chứng kiến từ đầu đến cuối sự việc, từ cảnh Trần Bắc Nghiêu mặt trắng bệch cố gắng đứng dậy; cảnh anh bóp cổ ông bác sỹ, ánh mắt anh đầy sát khí; cảnh sau khi ông bác sỹ ra ngoài, Trần Bắc Nghiêu suýt nữa ngã xuống nền nhà, nhưng khi Mộ Thiện đi vào, thần sắc anh như không có chuyện gì xảy ra.



Vào giây phút này, Đinh Hành còn phải chứng kiến cảnh Mộ Thiện và Trần Bắc Nghiêu quyến luyến ôm chặt nhau, quên cả sự tồn tại của anh.