Từ Bi Thành

Chương 43 : Cái Giá

Ngày đăng: 17:00 19/04/20


Phòng tổng thống, khách sạn năm sao Hoa sen, Bangkok.



Ngoài cửa sổ sắc trời u ám, mưa tuôn xối xả. Trần Bắc Nghiêu nằm trên chiếc giường rộng rãi dễ chịu, tay anh cầm điện thoại. Đầu kia truyền đến giọng nói trầm ổn của Lý Thành: "Lão đại, chị dâu thế nào rồi?"



Trần Bắc Nghiêu đưa mắt qua cánh cửa thông sang căn phòng bên cạnh, cất giọng lãnh đạm: "Bác sỹ vừa mổ xong, cô ấy vẫn chưa tỉnh."



Khi anh nói câu này, cách một bức tường, trong căn phòng khách sang trọng, một bác sỹ trung niên và các trợ lý của ông ngồi bất động trên ghế sofa, họ thậm chí không dám thở mạnh. Mấy người đàn ông mặc áo đen cầm súng đứng sau lưng bọn họ. Chỉ cần bọn họ có bất cứ động thái nào, dù chỉ cúi xuống uống nước, lập tức có mũi súng chĩa thẳng vào đầu bọn họ.



Ở đầu bên kia điện thoại, Lý Thành nói: "Chị dâu là người có phúc đức, chắc chắn sẽ qua khỏi. Lão đại, đó là bác sỹ giỏi nhất của Học viện y học quốc gia, dù thế nào anh cũng không thể giết ông ta."



"Tôi biết có chừng mực."



"...Những chuyện khác, tôi sẽ sắp xếp ổn thỏa. Tôi lên đó bây giờ được không ạ? Bước tiếp theo nên làm thế nào?"



"Nửa tiếng nữa chú hãy lên đây." Trần Bắc Nghiêu bình thản trả lời.



Sau khi cúp điện thoại, Trần Bắc Nghiêu với cây gậy gỗ ở đầu giường, anh hít một hơi sâu rồi đứng dậy. Anh vịn vào bờ tường, chậm rãi đi sang phòng bên cạnh. Đây là căn phòng ở trong cùng, chỉ bật ngọn đèn tường có ánh sáng màu vàng ấm áp.



Mộ Thiện nằm im trên giường, một tấm chăn mỏng đắp từ cổ cô xuống dưới. Trần Bắc Nghiêu tiến lại gần, ngồi xuống ghế tựa bên cạnh giường. Anh lặng lẽ ngắm cô từ khoảng cách nửa mét.



Đầu tóc mặt mũi và thân thể Mộ Thiện đã được vệ sinh sạch sẽ, trong phòng không còn mùi máu tanh mà chỉ có mùi thơm thảo mộc dìu dịu. Mộ Thiện nhắm chặt hai mắt, cặp lông mi dài cô không động đậy, gương mặt cô vẫn trắng bệch.



Trần Bắc Nghiêu ngắm Mộ Thiện một lúc, anh thò tay vào túi áo, chạm phải đầu đạn trơn nhẵn. Anh cảm thấy viên đạn vẫn còn lưu lại hơi ấm của cơ thể cô, thậm chí đầu ngón tay của anh còn lạnh giá hơn cả viên đạn.



Anh chống tay vào thành giường từ từ đứng dậy. Sau đó anh kéo nhẹ mép chăn của cô và nhẹ nhàng nằm xuống giường. Anh giơ tay sờ trán cô, vuốt tóc cô, nắm đầu vai bên kia của cô. Bàn tay còn lại không thể ôm eo cô như trước, chỉ có thể nắm chặt tay cô. Tay cô rất lạnh, khiến anh hơi cau mày. Anh không đi tất, bàn chân hơi chống lên cuộn lấy chân cô.



Dù rất muốn ôm cô vào lòng nhưng anh sợ chạm đến vết thương của cô nên không dám động mạnh. Anh chỉ có thể vai kề vai, đầu sát đầu, tay nắm tay, chân dính vào nhau như thế này.



Nằm khoảng mười mấy phút, Trần Bắc Nghiêu mới cẩn nhận dịch người ra khỏi chăn. Anh đắp chăn cho cô và từ từ đứng dậy.



Vừa chống gậy đi vài bước ra cửa, anh đột nhiên cảm thấy có gì đó không ổn. Trần Bắc Nghiêu quay đầu nhìn, hóa ra chăn hơi lộn xộn, một bàn chân của Mộ Thiện thò ra bên ngoài. Anh tiến lại gần, nhấc chăn định đắp tử tế cho cô thì đột nhiên phát hiện trên ngón chân cô có vết máu khô.
Trần Bắc Nghiêu nói chậm rãi từng từ một: "Em có biết câu nói vừa rồi của em, có ý nghĩa như thế nào không?"



Mộ Thiện mở mắt nhìn anh, chỉ là lần này, đáy mắt cô lóe lên một tia thương xót.



Trần Bắc Nghiêu dường như nắm bắt được suy nghĩ của cô, nhưng lại không rõ ràng.



Đôi môi không chút sắc hồng của Mộ Thiện lại một lần nữa run nhẹ: "Chư ác...mạc tác..." Sau đó cô xòe năm ngón tay cái chờ đợi.



(*Chư ác mạc tác, chúng thiện phụng hành: một câu trong Kinh Phật, có nghĩa "Mọi điều ác đừng làm, hãy làm những điều thiện". Đây cũng là câu Buma nói trước khi chia tay)



Lòng Trần Bắc Nghiêu chấn động, cảnh tượng này rất quen thuộc. Chỉ là lần này, cô mở rộng bàn tay với anh.



Trần Bắc Nghiêu lập tức nắm chặt tay Mộ Thiện. Anh cẩn thận ôm cô, dõi mắt ra ngoài cửa sổ về một nơi rất xa.



Buổi chiều, Mộ Thiện ăn chút đồ rồi đi ngủ. Trần Bắc Nghiêu được chăm sóc chu đáo nên cơ thể hồi phục rất nhanh, anh chống gậy đi ra phòng ngoài, trầm mặc vài giây rồi bấm số gọi cho Lý Thành.



"Nói với Quân Mục Lăng, tôi đồng ý đưa tiền cho anh ta."



"Lão đại..."



Trần Bắc Nghiêu nhìn ra ngoài cửa sổ, thành phố Bangkok đang chìm trong mưa gió mịt mù. Anh cất giọng từ tốn: "Ngoài tiền ra, tôi không muốn trả bất cứ cái giá nào khác với những tên trùm ma túy này."



Lý Thành im lặng.



Thật ra quyết định của Trần Bắc Nghiêu cũng là điều anh ta mong muốn. Đối đầu với trùm ma túy Tam giác vàng, tuy nắm chắc phần thắng đi chăng nữa cũng là một con đường máu đổ và chết chóc. Lần này suýt nữa Trần Bắc Nghiêu và Mộ Thiện không thể trở về, ai biết lần sau sẽ xảy ra chuyện gì?



Nhưng một khoản tiền cực lớn nói buông là buông, mấy người có thể làm được?



Nghĩ đến mọi việc có thể dừng lại ở đây, tinh thần của Lý Thành trở nên nhẹ nhõm hẳn. Anh ta hồi phục ngữ khí bình tĩnh: "Tôi biết rồi, tôi sẽ đi thu xếp."