Từ Bi Thành

Chương 54 : Mười Năm

Ngày đăng: 17:01 19/04/20


Địa điểm gặp mặt Lý Thành là một quán trà ở ngoại ô thành phố.



Tuy cho rằng Lý Thành sẽ không mai phục nhưng Châu Á Trạch vẫn cẩn thận điều người bảo vệ ở vòng ngoài. Trong khi đó, Trần Bắc Nghiêu thản nhiên đi vào quán trà.



Ngọn gió đầu hạ nhẹ nhàng thổi qua, bờ tường ngoài quán trà um tùm cây xanh, trông rất mát mắt. Quán trà rộng lớn buổi sáng sớm không một bóng người. Trần Bắc Nghiêu và Châu Á Trạch đi sâu vào bên trong, ngay lập tức nhìn thấy một người đàn ông trẻ tuổi đang ngồi uống nước ở cái bàn bên cửa sổ. Anh ta mặc áo sơ mi phẳng phiu, gương mặt hơi tiều tụy. Người đàn ông quen thuộc đó chính là Lý Thành, cánh tay phải của Trần Bắc Nghiêu, người đã thiệt mạng cách đây không lâu.



Nghe tiếng bước chân, Lý Thành liền ngẩng đầu. Anh ta vội đứng dậy khi thấy Trần Bắc Nghiêu và Châu Á Trạch. Anh ta mấp máy môi nhưng không biết phải xưng hô thế nào.



Trần Bắc Nghiêu mở miệng trước, ngữ khí anh trầm tĩnh như mọi ngày: "A Thành."



Châu Á Trạch ở bên cạnh nhếch mép: "Anh Thành."



Lý Thành cũng mỉm cười, nhưng anh ta không thể thốt ra câu "ông chủ" hay "lão đại" như trước. Cuối cùng anh ta gọi thẳng tên: "Bắc Nghiêu, Á Trạch, rất vui vì hai người nhận lời đến đây."



Châu Á Trạch chửi thầm Lý Thành là đồ đạo đức giả. Trần Bắc Nghiêu cười nhạt: "Tôi có thể không đến sao?"



Câu nói mang hàm ý sâu sa, khiến Lý Thành và Châu Á Trạch sững người rồi đưa mắt nhìn nhau. Ba người phảng phất như quay lại thời kỳ cùng trải qua hoạn nạn, phối hợp ăn ý. Châu Á Trạch liếc xéo Lý Thành cười nhếch mép, trong khi Lý Thành tỏ ra hết sức chân thành. Bắt gặp nụ cười của Châu Á Trạch, anh ta liền đưa mắt đi chỗ khác.



Lý Thành nhấc ấm trà rót đầy chén của hai người: "Nữ sát thủ đến từ Malaysia, tôi đã giao cho tổng bộ Interpol khu vực châu Á Thái Bình Dương. Họ nhờ tôi chuyển lời cám ơn đến anh."



Trần Bắc Nghiêu gật đầu, anh chuyển đề tài: "Bạch An An vẫn ở trong tay Trương Ngân Thiên, chú không đi cứu cô ấy sao?"



Lý Thành có lẽ không ngờ Trần Bắc Nghiêu nhắc đến vấn đề này, anh ta ngớ người một lúc mới cất giọng lãnh đạm: "Tất nhiên tôi sẽ cứu cô ấy."



Nghe anh ta nói vậy, Trần Bắc Nghiêu và Châu Á Trạch đều có chung ý nghĩ, xem ra Sở công an tạm thời vẫn chưa động đến Trương Ngân Thiên. Nếu không, sao họ có thể để mặc Lý Thành bị Trương Ngân Thiên tấn công, còn Bạch An An bị ông ta giam giữ?



Quả nhiên đáy mắt Lý Thành lộ vẻ bi thương. Nhưng anh ta lập tức lấy lại bình tĩnh: "Hôm nay tôi đến đây là muốn bàn đến chuyện của các anh."
Trần Bắc Nghiêu nói lãnh đạm: "Tôi và chị dâu chú tháng sau sẽ tổ chức hôn lễ. Tôi hy vọng cô ấy có một đám cưới hạnh phúc vui vẻ. Từ giờ cho đến lúc đám cưới, chú hãy giữ thể diện cho tôi."



Lý Thành gật đầu: "Được, tôi chờ tin của anh."



Trần Bắc Nghiêu và Châu Á Trạch đứng dậy, Lý Thành cũng đứng lên theo. Châu Á Trạch đột nhiên hỏi: "Anh là cảnh sát, lúc chúng tôi giết Đinh Mặc Ngôn, tai sao anh không ngăn cản? Tại sao anh hết lần này đến lần khác cứu sống Đinh Hành?"



Trần Bắc Nghiêu mỉm cười nhìn Lý Thành. Lý Thành không né tránh, anh ta từ tốn trả lời: "Đinh Mặc Ngôn vốn là đồ cặn bã, chết cũng đáng. Còn Đinh Hành là người vô tội."



"Vậy sao? Bây giờ anh còn nghĩ anh ta vô tội không?" Châu Á Trạch cười nhạt.



Lý Thành lắc đầu: "Anh ta cũng sẽ bị pháp luật trừng trị thích đáng."



Sau khi ra khỏi quán trà, Trần Bắc Nghiêu trầm mặc hồi lâu, Châu Á Trạch tỏ thái độ bực tức ra mặt, anh ta không nhịn được mở miệng hỏi: "Mười năm? Anh định nghe lời tên phản bội đó, ngồi tù mười năm?"



Trần Bắc Nghiêu nhìn ra ngoài cửa xe. Bây giờ là giờ cao điểm, người đi bộ và xe cộ trên đường bắt đầu tấp nập. Nhớ đến gương mặt xinh đẹp của Mộ Thiện, cặp chân mày Trần Bắc Nghiêu giãn ra, khóe miệng nở nụ cười dịu dàng.



Mười năm? Anh làm sao nỡ?



Châu Á Trạch tương đối yên tâm khi thấy nụ cười của Trần Bắc Nghiêu. Anh ta chợt nghĩ đến lời nói của Trần Bắc Nghiêu, tháng sau tổ chức đám cưới. Đám cưới của hai người chẳng phải hoãn đến nửa cuối năm hay sao? Xem ra Trần Bắc Nghiêu đã có kế hoạch, cố tình khiến Lý Thành phân tâm.



Bắt gặp vẻ do dự và lo âu của Châu Á Trạch, Trần Bắc Nghiêu vỗ vai anh ta: "Chúng ta cùng đi."



Đến lúc này Châu Á Trạch mới vỡ lẽ, anh ta cười hì hì: "Em biết ngay mà...nhưng thằng Lý Thành thế nào cũng cử người theo dõi chúng ta. Không sao, đến lúc lên đường, em sẽ đứng ra giải quyết."



Trần Bắc Nghiêu gật đầu: "Đừng làm cậu ta bị thương, chúng ta cùng phải để lại một đường rút lui".