Từ Bi Thành

Chương 57 : Ông Xã

Ngày đăng: 17:01 19/04/20


Cái ôm bất thình lình của Trần Bắc Nghiêu khiến Mộ Thiện cứng đờ người. Một lát sau, anh ôm eo cô đi lên cầu thang. Mộ Thiện tuy vẫn tươi cười nhưng cô nhất thời không biết nói gì.



Trần Bắc Nghiêu có tâm sự, anh không phát giác ra sự trầm mặc của Mộ Thiện mà chỉ dịu dàng hỏi cô: "Ban ngày em làm sao vậy?"



Lúc này hai người đã đến cửa nhà, Mộ Thiện cười cười, giơ cao tay vỗ lên đầu anh: "Không có gì, em tha thứ cho anh rồi." Nói xong, cô đẩy cửa đi thẳng vào trong nhà.



Trần Bắc Nghiêu dõi theo bóng lưng cô, anh hơi sững lại rồi cũng theo cô vào nhà.



Ngày hôm nay bà Mộ chuẩn bị rất nhiều món ngon, toàn những món Mộ Thiện thích. Mộ Thiện từ đầu đến cuối bữa cơm mặt mày rạng rỡ, khác hẳn lúc sáng. Khoảng một tiếng sau, Mộ Thiện và mẹ cô đều ăn no, Trần Bắc Nghiêu và ông Mộ tiếp tục uống rượu. Con rể tương lai là người nhà không cần câu nệ quá, ăn xong bà Mộ liền xuống sân hóng gió, Mộ Thiện đi cùng bà.



Trong phòng chỉ còn lại ông Mộ và Trần Bắc Nghiêu. Bình thường, Trần Bắc Nghiêu là người nói nhiều hơn, anh cùng ông Mộ uống đến nửa tỉnh nửa say mới thôi. Nhưng hôm nay anh hầu như im lặng, ông Mộ cũng không phải là người nhiều lời. Vì vậy hơn một nửa quãng thời gian, hai người chỉ chạm ly rồi uống cạn.



Một lúc sau, ông Mộ mỉm cười: "Tửu phẩm như nhân phẩm. Tiểu Trần, cháu là người hiền hậu."



Sống trên đời bao nhiêu năm, lần đầu tiên có người khen anh hiền hậu, Trần Bắc Nghiêu ngây người, sau đó anh cười: "Uống rượu với chú, cháu đâu dám không thật thà."



Ông Mộ nhìn anh thở dài: "Con gái chú điểm nào cũng tốt, mọi người đều ngưỡng mộ chú. Chỉ là tính cách của con bé hơi bướng bỉnh. Tiểu Trần, cháu là người tốt, hai đứa đã đăng ký kết hôn rồi, những lời này chú không nên nói, cháu còn ít tuổi nhưng chững chạc trưởng thành, sau này hãy nhường nhịn con bé."



Trần Bắc Nghiêu gật đầu: "Xin chú cứ yên tâm ạ."



Ông Mộ nói từ tốn: "Cháu cũng thấy đấy, mẹ Mộ Thiện cũng rất bướng bỉnh. Bao nhiêu năm qua chú đều nhường bà ấy. Đàn ông cần như vậy, cháu đừng nghĩ Mộ Thiện giỏi giang tinh anh, kỳ thực con bé dễ tính giống chú."



Trần Bắc Nghiêu gật đầu: "Đúng vậy, cô ấy rất tốt ạ."



Hai người lại uống thêm mười chén, ông Mộ bắt đầu ngất ngư, gương mặt càng vui vẻ thoải mái hơn lúc bình thường. Hai người ăn xong, ông Mộ nói: "Sau này không cần phải thường xuyên về nhà thăm bố mẹ, thanh niên nên lấy sự nghiệp làm trọng." Nói xong ông lảo đảo đứng dậy, Trần Bắc Nghiêu giơ tay đỡ ông. Ông xua tay biểu thị không cần, tự mình đi vào phòng nghỉ ngơi.



Trần Bắc Nghiêu một mình ngồi ở ghế sofa, mười đầu ngón tay đan vào nhau trầm tư suy nghĩ.



Một lúc sau, mẹ con Mộ Thiện quay về. Khóe miệng Mộ Thiện thấp thoáng nụ cười, bà Mộ thể hiện rõ thái độ vui mừng hớn hở. Mộ Thiện sắp lấy chồng, hàng xóm láng giềng chắc chắn ngưỡng mộ bà kiếm được chàng rể quý.




Từ hôm qua Mộ Thiện đã cảm thấy Trần Bắc Nghiêu có gì đó bất thường, nỗi bất an trong lòng cô ngày một lớn, trở thành một khả năng cô không thể tin nổi. Mộ Thiện liền quay người chạy về phía cửa phòng.



Đúng lúc này, cánh cửa đột nhiên mở ra. Một người có thân hình cao lớn, chỉ mặc áo ba lỗ và quần đùi, nước da ngăm đen, vồng ngực tráng kiện. Gương mặt điển trai của hắn ẩn hiện nụ cười xấu xa như một con báo săn mồi.



Tầm!



Lúc này Mộ Thiện không hề cảm thấy khiếp sợ hắn, cô tiến lên đánh mạnh vào ngực Tầm: "Anh là đồ khốn khiếp!"



Tầm túm cánh tay Mộ Thiện, đẩy nhẹ cô vào phòng. Hắn không tức giận, thậm chí còn nhếch miệng cười để lộ răng khểnh trắng lóa: "Mộ, cô nên làm rõ tình hình rồi hẵng chửi mắng. Cô tưởng tôi muốn đến đây sao?"



Mộ Thiện trừng mắt nhìn Tầm, đợi hắn giải thích.



Tầm đi sang một căn phòng khác, Mộ Thiện liền đi theo hắn. Hóa ra đây là phòng đôi của khách sạn, trên giường vất bừa bãi mấy bộ quần áo, xem ra trước đó Tầm ngủ ở bên ngoài.



Tầm ngồi xuống ghế sofa châm một điếu xì gà. Thấy Mộ Thiện không còn mở miệng mắng người, hắn mỉm cười nói: "Đây là Panama. Trên thế giới chắc chỉ duy nhất Trần Bắc Nghiêu mới nghĩ ra chuyện sai một sát thủ hàng đầu như tôi đi bảo vệ một người đàn bà."



Mộ Thiện giật mình kinh hãi. Tuy trước đó cô và Tầm có quan hệ đối địch nhưng vào thời khắc này, Mộ Thiện tin lời hắn nói.



"...Panama?" Mộ Thiện cất giọng run run.



(Panama là một quốc gia liên lục địa kết nối với cả Bắc Mỹ và Nam Mỹ. Nước này có chung biên giới với Costa Rica ở phía tây bắc, Colombia ở đông nam, Biển Caribe ở phía bắc và Thái Bình Dương ở phía nam)



Tầm gật đầu: "Ừ! Tôi đi làm vệ sỹ của cô, buồn cười lắm phải không? Trần Bắc Nghiêu đúng là có ý nghĩ khác người, không ngờ Tướng quân cũng nhận lời anh ta. Tôi đành phải coi đây là một chuyến du lịch."



Mộ Thiện không bận tâm đến lời mỉa mai than vãn của Tầm, cô chỉ cảm thấy trong lòng vô cùng nặng nề: "Trần Bắc Nghiêu đâu rồi?". Cô hy vọng Tầm nói cho cô biết, Trần Bắc Nghiêu có việc đi ra ngoài, anh cũng đến Panama cùng cô.



Tầm nhìn cô và cất giọng lãnh đạm: "Bà Trần, Trần tổng quyết định hy sinh thân mình vì Tổ quốc, bà vẫn chưa biết sao?"