Từ Bi Thành

Chương 59 : Trợ Thủ

Ngày đăng: 17:01 19/04/20


Mộ Thiện một khi về nước, cô quyết tâm không đi đâu hết. Nghe câu nói nửa đùa nửa thật của Trần Bắc Nghiêu, cô liền nghiêm mặt: "Là anh sai rồi, anh không nên để em đi mới đúng."



Trần Bắc Nghiêu lần đầu tiên bị người khác phê bình là "sai", nhưng anh cũng không tức giận, chỉ kéo tay Mộ Thiện ngồi xuống ghế salon.



Thật ra, Trần Bắc Nghiêu tiền trảm hậu tấu đưa Mộ Thiện rời khỏi Trung Quốc là có hai mục đích. Thứ nhất, trong khoảng thời gian này không biết sẽ xảy ra biến cố gì, Mộ Thiện ở nơi an toàn, anh mới có thể yên tâm hành động. Thứ hai, anh đã quyết định hợp tác với Lý Thành, tương lai sẽ có một ngày đi tù, anh không muốn cô chứng kiến cảnh tượng đó. Tuy ngồi tù bảy năm hay mười năm, anh không cần hỏi cũng biết cô sẽ đợi anh. Nhưng anh ích kỷ, ít nhất không để cô tận mắt thấy cảnh anh bị còng tay đứng trước vành móng ngựa.



Nhưng bây giờ cô đã trở về, không hiểu cô làm cách nào để thuyết phục Tầm. Một sát thủ quốc tế nổi tiếng máu lạnh như Tầm cũng nghe lời cô, quả thực ngoài sức tưởng tượng của Trần Bắc Nghiêu.



"Sáng sớm ngày mai, anh sẽ cử người đưa em đi." Trần Bắc Nghiêu nhìn vào mắt Mộ Thiện.



Mộ Thiện không hề biến sắc mặt, cô nói nghiêm túc: "Dù ai cũng vậy thôi, bọn họ không thể ngăn cản em. Ông xã, đã là vợ chồng thì phải đồng cam cộng khổ, anh còn làm theo ý mình nữa, em, em sẽ..."



Khóe mắt Trần Bắc Nghiêu cong lên, anh cất giọng dịu dàng: "Em sẽ làm sao?"



Mộ Thiện ngớ người, nghĩ mãi không ra chiêu độc nào có thể uy hiếp anh. Cô đành thay đổi chiến lược, thanh âm như tiếng muỗi kêu: "Em sẽ mặc kệ anh."



Câu nói có vẻ trẻ con, gần như nũng nịu. Ngoài lúc ở trên giường, Trần Bắc Nghiêu hầu như chưa bao giờ thấy bộ dạng cô gái nhỏ làm nũng của Mộ Thiện. Tuy anh biết cô cố ý làm anh mềm lòng nhưng quả thực anh không có cách nào chống lại chiêu này của cô.



Đằng sau có tiếng phì cười. Trần Bắc Nghiêu và Mộ Thiện quay đầu nhìn, Tầm đang bẻ tay Châu Á Trạch và ấn người anh ta vào thành ghế sofa, viền mắt trái của Tầm thâm tím trong khi mũi Châu Á Trạch sưng vù.



Tầm cười hì hì: "Trần tổng, tính kiên nhẫn của tôi cũng có giới hạn, nếu tên ăn hại này còn không dừng tay, tôi sẽ giết người đó."



Châu Á Trạch không hề tỏ ra sợ hãi, anh ta cười nhạt: "Sát thủ hàng đầu thế giới? Tao thấy cũng đến thế mà thôi."



Trần Bắc Nghiêu đứng dậy vỗ vai Tầm. Lúc này Tầm mới buông tay, Châu Á Trạch được tự do liền bật dậy như một viên đạn. Trần Bắc Nghiêu kéo tay anh ta, ra hiệu hai người ngồi xuống.



Hồi trước Tầm bắt cóc Mộ Thiện, Trần Bắc Nghiêu thật sự có ý giết hắn. Thế nhưng Quân Mục Lăng lợi dụng Châu Á Trạch bắt chẹt anh, khiến anh vừa mất một khoản tiền lớn vừa không thể động đến Tầm. Sau đó Trần Bắc Nghiêu và Quân Mục Lăng giữ mối quan hệ khá tốt, mỗi khi anh yêu cầu giúp đỡ, anh ta liền nghe theo mà không hề thắc mắc. Quân Mục Lăng tuy là trùm ma túy ở Tam giác vàng, nhưng anh ta luôn tỏ thái độ chống phần tử khủng bố. Anh ta cũng phản đối đất nước chia cắt dù anh ta được ủng hộ từ Đài Loan. Lần này Trần Bắc Nghiêu đối phó Trương Ngân Thiên, tuy anh không nói rõ ràng với Quân Mục Lăng nhưng anh ta vẫn đồng ý toàn lực ủng hộ Trần Bắc Nghiêu.



Trần Bắc Nghiêu là người có thù tất báo, không bao giờ chịu thiệt thòi, Tuy nhiên bất cứ chuyện gì liên quan đến Mộ Thiện, anh đều cân nhắc kỹ lưỡng thiệt hơn. Anh có thể ngồi tù vì Mộ Thiện, đương nhiên sẽ không bận tâm đến mối oán hận với Tầm. Anh yên tâm giao nhiệm vụ bảo vệ Mộ Thiện cho Tầm, chính là sự tín nhiệm lớn nhất.



Châu Á Trạch làm sao không biết bây giờ Tầm là "bạn" chứ không phải là "địch". Chỉ là anh ta vẫn hậm hực chuyện trước kia, dù không quên lấy đại cuộc làm trọng nhưng anh ta vẫn có ý định tìm cơ hội trả thù Tầm. Hôm nay kẻ thù xuất hiện ngay trước mặt, Châu Á Trạch không kiềm chế nổi, ra tay đánh người trước rồi tính sau.



"Mộ, tôi khát nước quá." Tầm đột ngột mở miệng, hắn thản nhiên nhìn Mộ Thiện. Mộ Thiện đứng dậy đi đến bên tủ rượu, mở một chai rượu vang rót đầy ly rồi cầm cả chai lẫn cái ly đặt xuống trước mặt Tầm. Hắn cầm ly rượu nhấp một ngụm, thần sắc vô cùng hưởng thụ.



Mộ Thiện lại ngồi xuống cạnh Trần Bắc Nghiêu. Ánh mắt anh hơi thẫm lại, Châu Á Trạch ở bên cạnh lộ rõ vẻ không tán đồng. Mộ Thiện đỏ mặt, cô nói nhỏ: "Em học anh, phải vừa đấm vừa xoa, nếu không anh ta làm sao chịu đưa em về nước."



Câu giải thích khiến Trần Bắc Nghiêu mỉm cười, đám mây u ám trong lòng tan biến.


Mọi người bật cười, không khí trong giây lát hòa hoãn đi nhiều. Mộ Thiện là chị dâu, Bạch An An cũng là chị dâu. Câu trả lời của Đinh Hành rất khéo léo, như một người em thưởng thức dung mạo của hai chị dâu. Câu nói thẳng thắn chân thành, không một chút tà niệm.



Chỉ có Trần Bắc Nghiêu biết, từ "chị dâu" là trả lại cho anh. Anh không tức giận, chỉ cười nhạt: "Chị dâu như người mẹ, Đinh thiếu có lòng rồi."



Trương Ngân Thiên cười ha hả: "Anh hùng đi với mỹ nhân là đúng rồi. Lão đệ, hai chị dâu của chú đều là mỹ nhân hiếm gặp. Nào, chúng ta cùng nâng ly vì hai người đẹp."



Ông ta nâng chén, mọi người đều làm theo, không ai còn nhắc đến chuyện vừa rồi.



Lúc rời khỏi nhà hàng đã là mười giờ đêm. Mộ Thiện khoác tay Trần Bắc Nghiêu ngồi vào xe ô tô. Cô thật sự không ngờ anh và Đinh Hành lại có dịp bắt tay hợp tác như hồi ở Tam giác vàng. Tuy ánh mắt của đám đàn ông và lời nói của Đinh Hành khiến cô hơi tức giận nhưng nhớ đến câu lạnh lùng của Trần Bắc Nghiêu: "Đinh thiếu đang nhìn đi đâu thế?", cô cảm thấy anh vừa oai phong vừa đáng yêu. Mộ Thiện chủ động ngả vào lòng Trần Bắc Nghiêu: "Làm thế nào bây giờ? Đinh Hành coi Trương Ngân Thiên là đại ca...Hừ, trước có sói sau có hổ..."



Trần Bắc Nghiêu không trả lời, anh chỉ đỡ gáy cô và nhẹ nhàng đặt lên môi cô một nụ hôn.



Về đến nhà, Mộ Thiện lên tầng hai tắm trước. Một lúc sau đi xuống, cô thấy Trần Bắc Nghiêu một mình ngồi ở phòng khách, vẻ mặt anh rất trầm tư.



"Sao thế?" Cô cất giọng dịu dàng.



"Lý Thành lát nữa sẽ đến đây." Trần Bắc Nghiêu trả lời.



Mộ Thiện gật đầu. Thật ra trước đó Lý Thành cũng đến ngôi biệt thự một lần. Thành đông là địa bàn của Trần Bắc Nghiêu, một khi kẻ lạ mặt xuất hiện sẽ bị đàn em của Châu Á Trạch lập tức phát hiện. Trương Ngân Thiên cũng không thể giám sát nhất cử nhất động của Trần Bắc Nghiêu khi anh ở trong địa bàn của mình. Vì vậy Lý Thành đến nhà gặp Trần Bắc Nghiêu sẽ an toàn hơn ở bên ngoài.



"Cậu ta nói sẽ sắp xếp cho chúng ta một trợ thủ." Trần Bắc Nghiêu nói tiếp.



"Ai vậy?" Mộ Thiện hỏi.



Trần Bắc Nghiêu lắc đầu.



Một lát sau, Châu Á Trạch xuất hiện ở cửa. Anh ta nói oang oang: "Trợ thủ? Tên Lý Thành này tính giở trò gì? Em phải nói trước, em không thích làm việc với cớm đâu đấy."



Tầm cả buổi tối ở phòng bên cạnh chơi điện tử. Nghe Châu Á Trạch cằn nhằn, hắn phì phì hai tiếng. Mộ Thiện lườm Tầm khi bắt gặp thái độ của hắn. Bây giờ không phải là lúc hai người đàn ông ra tay đánh nhau.



Nửa tiếng sau, một vệ sỹ từ ngoài cửa thò đầu vào gật gật với Trần Bắc Nghiêu. Mấy phút sau, Lý Thành đi vào, sau lưng anh ta là một người đàn ông cao lớn. Lý Thành gật đầu với Trần Bắc Nghiêu rồi nhường lối cho người ở phía sau.



Trần Bắc Nghiêu mặt vẫn không biến sắc, Châu Á Trạch chửi thề một tiếng, Mộ Thiện vừa kinh ngạc vừa vui mừng. Tầm đứng ở cửa phòng kế bên, hết nhìn Mộ Thiện lại nhìn người đàn ông mới xuất hiện, sau đó hắn lại quay người về phòng.



"Lão đại, từ nay về sau Đinh Hành và anh, một người ở chỗ sáng một người trong bóng tối. Tôi cũng xin nói thẳng, hy vọng các anh bỏ qua thành kiến mới có thể hợp tác thành công." Ngữ khí của Lý Thành rất nghiêm túc.



Đinh Hành vẫn đứng nguyên một chỗ, anh đảo mắt qua mọi người, sau đó dừng lại ở Trần Bắc Nghiêu: "Tôi đã có manh mối về đường dây vận chuyển vũ khí của Trương Ngân Thiên ở miền bắc."