Từ Bi Thành

Chương 67 :

Ngày đăng: 17:01 19/04/20


Lại một lần nữa nghe đến tên "Trần Bắc Nghiêu", Châu Á Trạch nhíu chặt đôi lông mày.



Là lão đại hàng đầu ở đại học Hongkong, người có biệt danh "anh Tiểu Châu" danh tiếng lẫy lừng ở khu vực Vượng Giác, Châu Á Trạch chưa từng bị kẻ khác tạt một gáo nước lạnh như vậy. Hơn nữa, đối phương còn là bạch diện thư sinh đến từ đại lục, anh ta không cho đối phương biết thế nào là lễ độ thì quá có lỗi với mười tám đời tổ tông nhà anh ta.



Thế là Châu Á Trạch sa sầm mặt, cất giọng phẫn nộ với hơn mười đàn em đứng xung quanh: "Thằng đó chơi Angel rồi?"



Lần đầu tiên Châu Á Trạch nghe tên Trần Bắc Nghiêu là từ miệng Angel. Lúc đó Angel vênh mặt nói cho anh ta biết, cô không thể nhận lời tỏ tình của anh ta là do cô đã yêu một nam sinh năm thứ nhất mới nhập học, tên Trần Bắc Nghiêu.



"Không...hắn từ chối cô ấy rồi ạ." Một đàn em trả lời.



Châu Á Trạch càng nổi điên, một thằng vô danh tiểu tốt dám từ chối cô gái trong lòng anh ta? Nên biết Angel là hoa khôi của trường, con lai mang dòng máu mấy quốc gia, còn là sinh viên xuất sắc của khoa tài chính. Bây giờ, người tình trong mộng của anh ta không chỉ trao trái tim cho kẻ khác, còn bị kẻ đó từ chối thẳng thừng trước mặt bao người. Đây không phải là hành động tạt gáo nước lạnh vào mặt anh ta hay sao?



"Ngày mai giải quyết nó." Châu Á Trạch ngồi xuống gốc cây lớn, tay xoay tròn con dao nhỏ, anh ta nở nụ cười lười nhác: "Vua hổ không ra oai, nó tưởng tao là Hello Kitty chắc."



Ngày hôm sau, mặt trời mọc ở đằng đông rồi lặn về hướng tây. Đối với sinh viên đại học Hongkong, đây là một ngày bận rộn như bao ngày khác.



Còn đối với Châu Á Trạch, ngày hôm đó dài dằng dặc. Bởi vì cho đến bảy giờ tối, anh ta bị treo trên nóc phòng đọc sách cổ văn suốt mấy tiếng đồng hồ.



Anh ta hoa mắt chóng mặt, chân tay tê buốt. Phòng đọc sách cổ văn nằm ở góc khuất nhất của thư viện, cả buổi cũng không thấy một bóng người qua lại.



Đến tám giờ tối, toàn thân Châu Á Trạch cứng đờ, vô cùng khó chịu. Đúc lúc đầu óc quay cuồng, anh ta nghe thấy tiếng bước chân đều đều từ xa đến gần. Anh ta mở mắt, liền nhìn thấy một nam sinh mặc áo sơ mi trắng quầy tây đen, tay cầm quyển sách từ từ đi tới.



Cách Châu Á Trạch khoảng một mét, cậu nam sinh đứng lại, ngẩng lên nhìn anh ta.



Tim Châu Á Trạch đập mạnh. Lẽ nào...có khi nào...đây chính là Trần Bắc Nghiêu?



"Mày là Trần Bắc Nghiêu? Có sáng ý thật đấy! Đây là lần đầu tiên tao bị treo trên phòng đọc sách cổ văn." Châu Á Trạch dường như quên mất anh ta mới là người động đến Trần Bắc Nghiêu trước, anh ta cười nói: "Người anh em, không đánh không quen, thả tao xuống đi. Thật ra tao rất thích đồng bào đại lục, vừa chăm chỉ vừa thông minh."



Thế nhưng Trần Bắc Nghiêu không lên tiếng, chỉ lạnh lùng nhìn anh ta như một pho tượng sống. Sau đó, Trần Bắc Nghiêu bình thản ngồi xuống bàn đọc sách.



Châu Á Trạch không khỏi nhìn Trần Bắc Nghiêu bằng con mắt khác, tên này không biết là ngốc nghếch hay ngông cuồng? Hắn không biết thân phận của anh ta hay sao? Dám ngang nhiên bắt trói anh ta? Từ trước đến nay toàn là anh ta hành hạ nhục mạ người khác, đây là lần đầu tiên anh ta đụng phải nhân vật lợi hại như vậy.



Hôm nay Châu Á Trạch đã quá khinh địch, anh ta cử năm đàn em đi bắt Trần Bắc Nghiêu. Anh ta cho rằng vụ này quá đơn giản nên tiếp tục chơi bài ở quán bar. Một lát sau, anh ta nhận được điện thoại của một đàn em, nói đã bắt được người, bảo anh ta đích thân đến xem.



Châu Á Trạch liền đến thư viện. Ai ngờ anh ta bị đập một gậy, lúc tỉnh lại đã bị treo ở đây.




Trần Bắc Nghiêu liếc qua anh ta, tựa vào người thành ghế sofa và nhắm mắt.



Châu Á Trạch cũng uống một cốc trà, anh ta nhanh chóng cảm thấy đầu óc chếnh choáng, toàn thân vô cùng khoan khoái. Anh ta mở mắt, ánh đèn vàng trong phòng ấm áp dịu dàng, anh ta đột nhiên nhìn thấy vô số mỹ nữ vây quanh anh ta. Châu Á Trạch biết thuốc đã phát huy tác dụng, anh ta liền bấm nút gọi người phục vụ.



Chưa đầy một phút sau có hai cô gái xinh đẹp đi vào. Châu Á Trạch không phải lần đầu tiên dùng chất gây ảo giác, anh ta ôm một cô gái, để cô ta ngồi lên đùi mình rồi lập tức thò tay vào trong áo cô gái sờ soạng.



Cô gái không hề tỏ ra lạ lẫm, ôm cổ Châu Á Trạch hôn lấy hôn để. Châu Á Trạch đứng dậy ôm cô gái đi ra ngoài, anh ta quay đầu nói với Trần Bắc Nghiêu: "Em đã đặt phòng rồi, bảo con bé đó đưa anh đi."



Đúng lúc này, Trần Bắc Nghiêu đột nhiên mở mắt. Gương mặt anh đỏ ửng, ánh mắt mơ mơ màng màng. Cô gái ở bên cạnh trước đó tựa vào vai anh, thấy anh mở mắt liền áp sát vào môi anh.



Châu Á Trạch lập tức đứng lại xem trò vui. Chất gây ảo giác không phải là thuốc kích thích, chỉ khiến con người thêm hưng phấn. Anh ta là tay lão luyện, cố gắng cũng có thể nhịn được. Riêng Trần Bắc Nghiêu lần đầu dùng loại thuốc này, anh làm sao có thể kháng cự?



Ai ngờ Trần Bắc Nghiêu rõ ràng thở gấp gáp, mặt đỏ bừng bừng, khóe miệng mỉm cười nhưng vẫn có thể quay đi tránh nụ hôn của cô gái trong giây lát.



Cô gái kinh ngạc, ôm cổ Trần Bắc Nghiêu cố tình hôn anh. Trần Bắc Nghiêu vung tay, tát trúng mặt cô gái. Cô gái ôm mặt đứng dậy, dậm chân bình bịch: "Châu thiếu, bạn anh đánh người!". Sau đó cô ta bỏ ra ngoài.



Châu Á Trạch chỉ biết ngây người nhìn. Anh ta không nhịn được lại đi về chỗ ngồi: "Anh làm gì vậy? Lẽ nào anh không muốn?"



Trần Bắc Nghiêu nhắm mắt ngồi im. Nụ cười trên miệng anh ngày càng rộng hơn, đến Châu Á Trạch cũng cảm thấy gương mặt anh đẹp một cách lạ thường.



"Mùi vị không đúng." Trần Bắc Nghiêu mỉm cười với Châu Á Trạch: "Thiện Thiện không phải mùi đó. Cô ấy không dùng nước hoa, nhưng rất thơm."



Đây là lần đầu tiên Châu Á Trạch nghe đến tên Mộ Thiện.



Kể từ lần đó, Trần Bắc Nghiêu tự nhiên nghiện dùng chất gây ảo giác. Mỗi tuần, Châu Á Trạch đưa anh đến quán bar một lần. Mấy lần đầu, Châu Á Trạch cũng dùng thuốc rồi đi tìm gái giải quyết nhu cầu. Sau đó Châu Á Trạch không nỡ lòng để anh ngồi đó một mình.



Trần Bắc Nghiêu do tác dụng của thuốc chìm trong ảo giác, nhưng anh rất tiết chế bản thân, điều này khiến Châu Á Trạch cảm thấy kỳ lạ. Châu Á Trạch không thể hiểu nổi, người như Trần Bắc Nghiêu sao có thể tồn tại tình cảm mãnh liệt như vậy?



Có một lần Châu Á Trạch không nhịn được, mở miệng hỏi: "Con bé Mộ Thiện là yêu nữ? Em không tin cô ta đẹp hơn Angel?"



Trần Bắc Nghiêu trả lời: "Những phụ nữ đó đều không sánh bằng một sợi tóc của cô ấy."



Tất nhiên Châu Á Trạch không tin lời Trần Bắc Nghiêu. Nhưng anh ta nghĩ thầm, có cơ hội phải xem cô gái khiến Trần Bắc Nghiêu hồn bay phách lạc là người thế nào.