Từ Bi Thành

Chương 76 :

Ngày đăng: 17:01 19/04/20


"Ngày kia là ngày giỗ bà anh, anh về dọn dẹp mộ của bà." Giọng nói Trần Bắc Nghiêu dễ nghe như tiếng nước suối chảy. Đôi mắt đen của anh nhìn Mộ Thiện chăm chú.



Mộ Thiện thầm nghĩ, đây là lần thứ hai anh nói chuyện với mình.



"Anh có hiếu thật đấy." Mộ Thiện khen Trần Bắc Nghiêu: "Có điều trùng hợp thật."



Anh đứng cách cô một mét, khóe miệng hơi nhếch lên: "Đúng là rất trùng hợp."



Gió đêm mát mẻ, lá cây xào xạc, hai người đều không lên tiếng.



"Sau núi có một hồ chứa nước rất đẹp, em có muốn đi xem không?" Ngữ khí của Trần Bắc Nghiêu có vẻ hơi căng thẳng.



Mộ Thiện ngược lại cảm thấy toàn thân bay bổng: "Được ạ."



Lúc này là chín giờ tối, cô nam quả nữ ở nơi rừng núi hoang vắng. Cậu thiếu niên trước mặt tuy là bạn học cùng trường, nhưng là phần tử bất hảo thường hút thuốc đánh nhau. Đi theo Trần Bắc Nghiêu xuống núi, tim Mộ Thiện đập mạnh, đồng thời cả người cô cũng căng thẳng vô cùng.



Những vụ hãm hiếp giết người hình như thường xảy ra trong các tình huống tương tự.



Mộ Thiện hoàn toàn không biết gì về Trần Bắc Nghiêu, tính cách của anh hình như lầm lì cô độc. Tại sao anh đột nhiên xuất hiện ở nơi này, đúng lúc cô chỉ có một mình?



Mộ Thiện nắm chặt hai tay, nhưng chân vẫn lặng lẽ đi theo anh. Cô liếc xung quanh, tìm thứ làm vũ khí phòng thân, nếu anh có mưu đồ hãm hại cô.



Ngộ nhỡ anh chỉ định hôn cô thì cô phải làm thế nào? Có nên cự tuyệt anh không?



Trong lòng đầy ý nghĩ phức tạp, Mộ Thiện không dám thở mạnh. Ánh trăng nhàn nhạt chiếu xuống khu rừng, khiến mỗi ngọn cây như có linh hồn lắc lư trong đêm tối. Bốn bề tĩnh mịch, phảng phất thế gian chỉ còn lại hai người.



Trần Bắc Nghiêu đi trước đột ngột dừng lại. Anh quay người, giơ tay về phía cô.



"Nào, đưa tay cho anh." Anh nói rất thản nhiên.



"Tại...tại sao?"



Hình như anh mỉm cười, ngữ khí của anh hơi bất lực: "Cô bé, đằng trước khá dốc, để anh đỡ em xuống."



Mộ Thiện lập tức đặt tay vào lòng bàn tay anh.



Mười ngón tay đan xen, hai người đều im lặng. Trần Bắc Nghiêu nắm chặt bàn tay mềm mại của Mộ Thiện, ngón tay anh bỗng trở nên cứng nhắc. Tim anh đập rộn ràng, trong đầu anh xuất hiện ý nghĩ: tay cô nhỏ nhắn và mềm mại quá.



Còn Mộ Thiện cảm thấy cả bàn tay không phải của cô. Các sợi dây thần kinh của toàn thân cô căng lên như dây đàn, hai má cô cũng bắt đầu nóng ran.



Dáng vẻ của anh rất cuốn hút. Cô nghĩ, không biết...không biết anh đã từng nắm tay người con gái nào chưa?



Hai người tay trong tay đi bộ khoảng mười mấy phút, cuối cùng tầm nhìn cũng rõ ràng hơn. Khi Trần Bắc Nghiêu buông tay Mộ Thiện, trong lòng cô hơi mất mát. Thế nhưng cô nhanh chóng bị cảnh đẹp trước mắt thu hút.



Đêm hôm đó sao đầy trời, mặt trăng tỏa ánh sáng dìu dịu khắp không gian.



Phía xa xa là đồi núi nhấp nhô, giống một bức thủy mặc. Dưới chân bọn họ là hồ nước rộng lớn, mặt nước im lìm như chiếc gương cực lớn, bên trên phản chiếu ánh trăng như được phủ một lớp bạc.
Buổi tối bố mẹ ra ngoài đi dạo, Mộ Thiện ở nhà một mình. Cô lưỡng lự hồi lâu, cuối cùng cũng bấm số điện thoại nhà Trần Bắc Nghiêu.



Điện thoại chỉ đổ một hồi chuông, có người bắt máy ngay.



"A lo!" Giọng nói của anh như từ một nơi rất xa vọng tới.



Mộ Thiện im lặng, mãi cũng không thể mở miệng.



"Thiện Thiện?" Anh hỏi.



Mộ Thiện hít một hơi sâu: "Anh Bắc Nghiêu, mấy ngày ở xã, cô giáo phát hiện em đi gặp anh nên không cho em ra ngoài."



Trần Bắc Nghiêu trầm mặc vài giây, sau đó anh cười: "Không sao đâu. Hôm đó anh bắt được một con sóc, nuôi nó vài ngày. Nó rất đáng yêu, đáng tiếc là em không nhìn thấy."



Mộ Thiện mỉm cười: "Con sóc trông thế nào?"



"Màu xám, tròn tròn". Anh ngẫm nghĩ rồi bổ sung một câu: "Rất giống em."



Mộ Thiện thẫn thờ, tay nắm chặt ống nghe điện thoại.



Hai người lại im lặng một lúc.



"Anh Bắc Nghiêu, anh sắp thi đại học rồi, sang năm em cũng thi. Có lẽ sau này em không thể ra ngoài chơi cùng anh."



Lại trầm mặc.



"Anh hiểu." Trần Bắc Nghiêu trả lời.



Mắt Mộ Thiện nhòe đi, cô chợt nghe giọng nói nhẹ nhàng của anh: "Chúng ta cùng đi Bắc Kinh."



Tâm trạng vốn rất nặng nề của Mộ Thiện phảng phất như được ánh mặt trời chiếu sáng.



"Được!" Cô nói thêm: "Không được nuốt lời đâu đấy nhé!"



"Anh tuyệt đối không nuốt lời." Trần Bắc Nghiêu cười.



"Nhỡ em thi trượt không thể đi Bắc Kinh thì sao?" Mộ Thiện tinh nghịch: "Em lại phải ôn thêm một năm nữa."



"Anh sẽ đợi em." Có lẽ rất hiếm khi nói những lời tình cảm, thanh âm của anh trở nên nhẹ bẫng: "Anh sẽ luôn đợi em."



Mộ Thiện cúp điện thoại, trong lòng vui sướng vô cùng.



Chỉ cần đợi thêm một năm rưỡi, cô nghĩ thầm, không phải là chuyện khó khăn.



Đợi đến lúc lên đại học, cô và anh có thể đường đường chính chính ở bên nhau. Tốt nghiệp đại học sẽ lập tức kết hôn, hai người đều có công việc tốt, cô sẽ sinh cho anh những đứa con xinh xắn, hai người sống vui vẻ hạnh phúc bên nhau trọn đời trọn kiếp.