Tự Cẩm

Chương 10 : Ngựa quen đường cũ

Ngày đăng: 08:49 30/04/20


Editor: Mộc Yên Chi



Phùng lão phu nhân chỉ cảm thấy Khương Tự làm trò cười cho thiên hạ, ánh mắt nặng nề nhìn chằm chằm nàng.



Khương Trạm sốt ruột hướng về Khương Tự lén nháy mắt, thấp giọng nói: "Tứ muội, muội không nên dính vào, đi chỗ phụ thân đi!"



Khương Tự bất vi sở động, bình tĩnh đón nhận ánh mắt âm trầm của Phùng lão phu nhân: "Tổ mẫu, không biết lí do ngài phải phạt nhị ca là gì?"



"Tên khốn này lại muốn đánh giết An quốc công thế tử phu nhân, còn đuổi tới ngoài cửa phủ để nhiều người nhìn thấy như vậy, đến lúc đó An quốc công phủ há có thể bỏ qua cho bá phủ?" Phùng lão phu nhân tức giận tới mức run.



Vốn là nghĩ đến lấy chút đồ tốt từ An quốc công phủ, bị Khương Trạm nháo như thế, chỉ sợ rằng hai bên phải bất hòa.



Phùng lão phu nhân không những tức giận, hơn nữa là đau lòng.



Khương Tự khẽ cười một tiếng: "Tổ mẫu chẳng lẽ đã quên, việc này vốn là An quốc công phủ đuối lý trước tiên."



"Để tên hỗn trướng này làm ầm ĩ, bá phủ có lý cũng không trở nên có lý." Phùng lão phu nhân tức giận nói.



"Tôn nữ cho rằng, có lý chính là có lý, không để ý tới chính là không để ý tới, chính là bởi vì An quốc công phủ làm việc hổ thẹn, nhị ca mới có thể vì con trút giận. Nhị ca bảo vệ thân nhân hành vi thế làm sao lại là hồ nháo chứ? Chẳng lẽ người khác đánh chúng ta một bạt tai, để tỏ lòng rộng lượng còn muốn đem một cái khác mặt dâng lên đi sao?"



Khương Tự nói thẳng làm Phùng lão phu nhân có chút khó xử.



"Nếu như chúng ta thật làm như vậy, người khác cũng sẽ không cảm thấy bá phủ rộng lượng, ngược lại sẽ cho rằng bá phủ vì trèo cao mà khom người thành liễu, thành đồ nịnh nọt!" Khương Tự lời này vừa nói, đám người tới tấp biến sắc.



"Nói bậy!" Phùng lão phu nhân chỉ cảm thấy trên mặt nóng rát, quát lạnh một tiếng.



Sắc mặt Khương Tự càng ngày càng nghiêm túc: "Tổ mẫu, bá phủ chúng ta là gia đình thanh bạch, chẳng lẽ muốn người ta sau lưng châm biếm chúng ta là không có xương cốt? Nếu là như thế, người bá phủ đi ra ngoài mới có thể không ngẩng đầu lên được."



Nói đến đây, ánh mắt Khương Tự hơi chuyển lướt qua Khương Trạm một cái: "May mắn nhị ca phản ứng nhanh, người ở bên ngoài không có  phỏng đoán lung tung loan truyền bậy bạ trước đó bày tỏ thái độ với bá phủ. Nếu tổ mẫu không tin, có thể phái người ra ngoài hỏi thăm một chút, láng giềng bát xá nhất định cho rằng chúng ta làm nên đây này. Cho nên tôn nữ mới nói nhị ca chẳng những không nên phạt, còn nên được thưởng."



Khương Tự mấy câu nói có lý có chứng cứ, Phùng lão phu nhân có ý phản bác lại nhất thời tìm không ra lý do, ngay trước mặt nhiều người làm lại không thể hiện dáng vẻ kiêu ngạo của tổ mẫu, lại gấp đến độ sắc mặt trắng bệch.
Hắn mặc dù không kiên nhẫn những thứ thưởng thức trà ngâm thơ này, nhưng vẫn phải để lại mặt mũi cho muội muội.



"Nhị ca thường xuyên đi Bích Xuân lâu a?" Trong đêm qua Khương Tự xuống nước cứu người, giờ phút này đầu ngón tay vẫn còn lạnh buốt, bưng lấy chén trà ấm áp cười nhẹ nhàng hỏi.



"Phốc ——" Khương Trạm một miệng trà tất cả đều phun ra ngoài.



Khương Tự cũng không vội, nâng má chậm rãi chờ huynh trưởng bình phục cảm xúc.



Khương Trạm đè xuống ý muốn chạy trốn, căng thẳng bày ra khuôn mặt tuấn tú nói: "Không có việc này, ta ngay cả cửa lớn Bích Xuân lâu mở ở nơi nào cũng không biết được! Là ai ở bên tai Tứ muội nói láo thế, để cho ta biết lột da hắn!"



Đứng ở một bên A Man cùng A Xảo đột nhiên cảm giác thấy tê cả da đầu.



Luôn cảm thấy dáng vẻ Nhị công tử nhảy lên một cái giết người diệt khẩu.



Khương Tự đem chén trà để xuống trên mặt bàn, thở dài: "Vốn nghĩ nhị ca ngựa quen đường cũ, có thể giúp muội muội một chuyện. Đã như vậy, kia muội muội lại nghĩ biện pháp đi."



Đột nhiên Khương Trạm mở to hai mắt nhìn.



Ý Tứ muội là gì đây? Trời ạ, hẳn là nghĩ nữ giả nam trang trà trộn vào trong thanh lâu chơi?



Dường như đoán trúng suy nghĩ trong lòng của hắn, Khương Tự khổ sở nói: "Bây giờ không được, muội muội chỉ có thể tự mình đi một chuyến —— "



"Đừng, ta đi!"



"Nhị ca không phải ngay cả cửa lớn Bích Xuân lâu mở hướng bên nào cũng không biết được sao?"



"Không, không, ta ngựa quen đường cũ. Khụ khụ, không đúng, ý của ta là ta mặc dù không phải ngựa quen đường cũ, nhưng ngẫu nhiên đi ngang qua ——" Khương Trạm đột nhiên cảm giác được càng tô càng đen, gương mặt từng trận nóng lên.



"Đã như vậy, ta nghĩ nhờ nhị ca đi một chuyến Bích Xuân lâu kia." Khương Tự từ trong tay áo lấy ra một vật, đưa tới.