Tự Cẩm

Chương 106 : Mấu Chốt

Ngày đăng: 08:50 30/04/20


Úc Cẩn đột nhiên nhìn về phía Khương Tự: “ Lúc Huyện úy thẩm vấn, Lý chính có phải nói Nhị thúc của Lưu Thắng chết vào hai năm trước không?”



“ Phải, Lý chính là nói như vậy, cái này ta nhớ rất rõ ràng.” Khương Trạm nói.



“ Như thế có ý tứ.” Úc Cẩn cười nói.



Khương Tự lại nghĩ xa hơn chút.



Tiểu sa di nói nửa tháng trước có một người nữ giả nam trang vào ở chùa Linh Vụ, còn là gương mặt lạ, nữ tử kia và nữ thi trong vườn hoa Trường Hưng Hầu phủ tuổi tác tương xứng, lại đồng thời cầu một loại phù Bình An —— Nàng có phải có thể suy đoán, nữ tử họ Trì kia rất có thể chính là nữ thi trong vườn hoa hay không?



Có điều chuyện này còn phải tìm Lý cô nương chứng thực.



Lúc ba người thấp giọng giao lưu, Huyện úy đã chia nhau đề ra nghi vấn với mấy người khách hành hương, lại gọi Lý chính cùng hai người trẻ tuổi của Thanh Ngưu trấn theo thứ tự đi vào tra hỏi.



Lý công tử đang quở trách Lý cô nương: “ Muội nếu không có chuyện gì, lúc ta mang người vớt người từ dưới giếng nước làm sao không kêu một tiếng, thế mà còn đứng ở một bên xem náo nhiệt! Lần này tốt rồi, mất mặt trước nhiều người như thế, nhà chúng ta còn không biết sẽ bị người ta chê cười bao lâu đây.”



Lý cô nương ủy khuất lại khổ sở: “ Lúc muội nghe được phong thanh chạy đến thì đại ca đã sai người xuống giếng vớt người, dưới tình huống đó làm sao đứng ra được?”



“ Đã như vậy, về sau muội lại chạy ra làm gì?” Lý công tử hiển nhiên không có dễ lừa như vậy.



“ Muội ——” Lý cô nương cắn cắn môi, “ Muội phát hiện quen biết người nọ, nhất thời hoảng sợ......”



Lý công tử hồ nghi nhìn chằm chằm Lý cô nương: “ Muội muội, muội cùng người kia thật sự chỉ là quen biết đơn giản thế thôi?”



Lý cô nương cuống quít nhìn trái nhìn phải một chút, buồn bực nói: “ Đại ca, huynh nói bậy bạ gì đó, bị người khác nghe được làm sao bây giờ?”



Lý công tử giận tái mặt: “ Được, chờ về nhà lại nói.”



Lý cô nương hơi nhẹ nhàng thở ra.



Lúc này một người tới gọi Lý cô nương đi vào tiếp nhận tra hỏi, Lý công tử vốn định ngăn cản, lại từ cửa phòng mở rộng nhìn thấy Huyện úy biểu tình cao thâm khó dò ngồi ngay ngắn bên trong, yên lặng nhường đường.



Lý cô nương sợ hãi đi vào, vừa mới đi vào cửa phòng liền đóng lại, dọa nàng sợ đến sắc mặt trắng bệch.
Lý cô nương ngược lại đứng đó không nhúc nhích.



Huyện úy ôn hòa cười cười: “ Lý cô nương yên tâm đi, bản quan sẽ không để cho người bị hại chết không nhắm mắt.”



Lý cô nương quỳ gối, thanh âm phát run: “ Tiểu nữ tử cám ơn đại nhân, xin ngài nhất định tìm ra hung thủ giải oan thay hắn!”



Lý cô nương lui ra ngoài, Huyện úy nhè nhẹ gõ tay vịn ghế, lẩm bẩm nói: “ Hiện tại dường như chỉ còn lại có nhân vật mấu chốt nhất......”



Cùng lúc đó, Úc Cẩn cũng nhẹ giọng nói: “Hiện tại dường như chỉ còn lại có nhân vật mấu chốt nhất......”



Hắn cùng Khương Tự liếc nhau, hai người trăm miệng một lời: “ Mẫu thân Lưu Thắng!”



Khương Trạm giương mắt nhìn trời.



Hắn ghét nhất dáng vẻ tâm linh tương thông của bọn họ, nhìn qua khiến hắn có vẻ rất đần.



Ở cửa sân ồn ào một trận, rất nhanh mấy tên nha dịch bước nhanh đến, đằng sau đi theo mấy vị tăng nhân, dường như vì bọn họ đột nhiên xâm nhập mà rất bất mãn.



“Đại nhân, thuộc hạ đến.”



Huyện úy từ trong phòng đi ra, trong bóng đêm đèn lồng chiếu sáng ở trên mặt hắn, hiện ra mấy phần vội vàng: “ Người tới rồi sao?”



Bộ đầu ôm quyền: “ Thuộc hạ dẫn người đến nhà Lưu Thắng, không có nhìn thấy mẫu thân Lưu Thắng, lại phát hiện một người bị trói trên ghế, thuộc hạ liền mang người kia đến đây.”



Bộ đầu nói xong phất tay, lập tức có một bộ khoái kéo một người đầu che túi vải đen đi lên.



“ Gỡ túi xuống.”



Bộ khoái lập tức gỡ xuống túi vải đen.



Đám người ngừng thở, đợi thấy rõ bộ dáng người nọ đều đồng loạt đổi sắc mặt.