Tự Cẩm
Chương 110 : Nhận Tội
Ngày đăng: 08:50 30/04/20
Sự bình tĩnh của Huyền Từ ở trong cái nhìn của Huyện úy chẳng qua là gượng chống mà thôi, hắn cười nhạt một tiếng: “ Huyền Từ sư phụ không nên gấp, bản quan trước sẽ truyền nhân chứng đến đây.”
Hắn nói xong gật đầu với thuộc hạ, rất nhanh một lão phụ được dẫn tới.
Trong đám người lập tức truyền đến tiếng kinh hô: “ Đây không phải Vương Đại nương sao!”
“ Đại tẩu nói một chút quan hệ của ngươi với Lưu gia, còn có điều ngươi biết đi.”
Lão phụ nhân ở dưới cái nhìn chăm chú của nhiều người như vậy có hơi co quắp, không khỏi nhìn về phía Huyện úy.
Huyện úy cổ vũ cười cười.
Ở trong lòng của bách tính, có quan lão gia làm chủ liền nắm chắc hơn nhiều, lão phụ nhân mở miệng nói: “ Lão bà tử và Lưu gia làm hàng xóm mấy chục năm, là nhìn từ khi nương Lưu Thắng vào cửa. Cha nương hắn thành thân hơn mười năm không có con, bao nhiêu lần cãi nhau đều nhìn ở trong mắt......”
Lão phụ nhân lâm vào trong hồi ức: “ Không nghĩ tới nương Lưu Thắng hơn ba mươi vậy mà sinh được Lưu Thắng, khi đó lão bà tử còn rất mừng thay cho bọn họ, nhưng về sau liền phát hiện không đúng --”
“ Làm sao không đúng?” Huyện úy hợp thời hỏi.
Lão phụ nhân có chút thổn thức: “ Vừa sinh Lưu Thắng nửa năm, hai vợ chồng ngọt ngào như trong mật thêm đường, nhưng có một ngày cha Lưu Thắng lại đánh nương hắn rất nặng nề, về sau nương Lưu Thắng bị đánh liền biến thành chuyện thường, kết quả có một lần bị lão bà tử gặp được nương Lưu Thắng đang cùng Nhị thúc của hắn......
Lão phụ nhân lắc đầu: “ Các ngươi nói, cái này có thể không bị đánh sao? Về sau cha Lưu Thắng mất, nương hắn không còn bị đánh nữa, trên mặt cũng có tươi cười. Lão bà tử nhìn thấy nhị thúc của Lưu Thắng đối tốt với Lưu Thắng như vậy thì hiểu ra, có điều nghĩ đến nếu làm ầm ỹ ra thì nương Lưu Thắng liền không có đường sống, cho nên chưa từng nhắc đến với ai.”
Nói đến đây, lão phụ nhân thở dài: “ Hiện tại người đều không còn, còn không được chết già, lão bà tử đã cảm thấy không thể gạt nữa, cũng không thể để cho người ta làm con quỷ hồ đồ được đúng không?”
“ Thì ra Lưu Thắng thật sự là giống của Nhị thúc hắn nha!” Người xem náo nhiệt chậc chậc lên tiếng.
Huyện úy sắc mặt nặng nề nhìn Huyền Từ.
Huyền Từ vẫn như cũ duy trì thần sắc bình tĩnh: “ Cho dù Lưu Thắng là con của Nhị thúc hắn, bần tăng với Nhị thúc hắn có thâm giao, năm đó cũng nói qua sẽ chấn hưng chùa Linh Vụ, thì đại nhân cũng không thể nói rõ Lưu Thắng chính là bần tăng giết.”
“ Còn có ai biết không? Thay người lại đếm thêm một lượt.”
Lập tức có người xung phong nhận việc đứng ra, cuối cùng vẫn đếm ra một trăm linh bảy hạt.
“Huyền Từ sư phụ còn gì muốn nói?”
“ Phật châu là trước kia bị mất, vì sao xuất hiện ở cạnh giếng nước bần tăng không biết gì cả.” Huyền Từ nói xong liếc nhìn lão tăng quét rác, có ý riêng nói, “ Có lẽ là có đồng môn hãm hại thì sao? Bần tăng từ đệ tử tầm thường nhất năm đó cho tới chủ trì tạm thời bấy giờ, có sư huynh đệ ghen ghét cũng không nhất định.”
Kiếp sống hơn mười năm quét rác khiến Huyền An rất là bình thản, nghe vậy chỉ niệm một tiếng Phật hiệu.
Huyện úy cười to: “ Bản quan thật sự là mở rộng tầm mắt, đến lúc này mà ngươi vẫn còn không nhận tội! Như vậy ngươi giải thích thế nào về việc trên dây tơ xâu Phật châu này lại có vết máu đây?”
Huyện úy đẩy Phật châu ra lộ ra dây tơ: “ Những vết máu này vẫn là màu đỏ sậm, có thể thấy mới nhiễm máu tươi không lâu. Có Phật châu rơi tại hiện trường, có những hoạt động không gặp người trong những năm qua, có tâm phúc đệ tử xuất hiện tại nhà Lưu Thắng hạ sát thủ với mẫu thân của Lưu Thắng...... Huyền Từ, ngươi nhận tội đi, không nên coi thế nhân thành đứa ngốc!”
Huyền Từ lảo đảo lui lại, rốt cục thừa nhận tội ác.
Mọi người khâm phục chính là, phỏng đoán của Huyện úy lại giống y chang với lí do thoái thác của Huyền Từ.
Đêm đã qua hơn phân nửa, Huyền Từ bị bắt vào kho củi trông coi, người xem náo nhiệt cũng rời đi trong một mảnh thổn thức tức giận, chắc hẳn ngày mai sau khi tin tức truyền khắp sẽ là một hồi bão tố đây.
Các tăng nhân biết cuộc sống sau này ắt hẳn sẽ rất khó sống rồi, đều buồn bã ỉu xìu rời đi.
Huyện úy vào nhà nghỉ ngơi trước tiên tìm Khương Tự, lại chắp tay với nàng: “ Đa tạ cô nương tương trợ.”
Khương Trạm giật mình không thôi.
Tứ muội làm cái gì, sao hắn lại không biết?