Tự Cẩm

Chương 12 : Thiếu niên cùng cẩu

Ngày đăng: 08:49 30/04/20


Editor: Mộc Yên Chi



Khương Trạm nhắm mắt lại chờ thời điểm chết, chợt nghe đông một tiếng vang, ngay sau đó là âm thanh đao đâm vào vật gì đó.



Hắn quát to một tiếng, che lấy phần bụng tựa ở trên tường.



Trong ngõ tối vách tường lâu ngày không thấy ánh nắng, cho dù là ngày mùa hè vẫn lạnh giá như âm phủ.



Khương Trạm từ từ nhắm hai mắt sờ lấy vách tường, xúc cảm nhơ nhớp truyền đến, làm sắc mặt hắn tái đi.



Xong rồi xong rồi, máu của hắn chảy một mặt tường, có phải đã chết hay không?



Có đồ vật gì kéo vạt áo Khương Trạm.



Khương Trạm đầu ông một tiếng.



Đầu trâu mặt ngựa liền đến lấy mạng nhanh như vậy rồi?



Không được, hắn không thể chết, muội muội đang ở bên trong nhà chờ hắn trả lời nữa!



Đột nhiên Khương Trạm mở to mắt, với người kéo vạt áo hắn "Đầu trâu mặt ngựa" đối đầu.



Dựng thẳng lên lỗ tai, mặt thật, chóp mũi nhô ra, còn có bộ lông vàng xám dày đặc...



Ân, tướng mạo này với  "Đầu trâu" kém lấy cách xa vạn dặm, chắc là mặt ngựa!



Khương Trạm tường tận xem xét hồi lâu, cẩn thận đưa ra kết luận.



"Mã huynh, ta vẫn không thể chết a, ta bên trên có lão phụ tàn tật, dưới có ấu muội mảnh mai, bọn họ còn muốn dựa vào ta chăm sóc mà. Cầu ngài xin hãy thương xót, thả ta hoàn dương a —— "



"Mã diện" thử nhe răng: "Gâu —— "



Trong nháy mắt Khương Trạm như là bị người bóp lấy cổ, một chữ đều cũng không nói ra được, trừng to mắt nhìn đối diện hắn hô "Gâu" "Mã diện".



Dáng vẻ dường như có chỗ không đúng.



"Nhị Ngưu, trở về!" Thanh âm nhàn nhạt truyền đến.



Khương Trạm giật nảy người, đột nhiên quay đầu, liền thấy một thiếu niên cao hơn một trượng đứng đấy.



Thiếu niên kia dáng vẻ ước chừng mười bảy mười tám tuổi, lại còn cao hơn hắn ra hai tấc, lông mày như núi thẳng tắp, mắt đen trong vắt, trên mặt gần như chạm băng không lộ vẻ gì, như một thanh đao danh tiếng ẩn trong vỏ đao, làm cho người không dám khinh thường.



"Ngươi là ai?" Khương Trạm kinh ngạc.



"Người." Thiếu niên trả lời.




Ở giữa Hải Đường cây hoa xum xuê, không biết giấu ở nơi nào ve réo lên không ngừng.



Khương Tự cầm một quyển sách dựa vào cây Hải Đường lật xem, nhưng không yên lòng.



Nhị ca làm sao vẫn chưa trở lại? Hẳn là gặp biến cố gì?



"Tiểu thư, Nhị công tử tới." A Xảo kéo cửa sân ra, dẫn Khương Trạm đi tới.



"Tứ muội —— "



Khương Tự lắc đầu, ngăn cản câu nói kế tiếp của Khương Trạm: "Vào nhà lại nói."



Mới vừa vào nhà, Khương Trạm liền đặt mông ngồi xuống, không chút khách khí phân phó A Xảo nói: "Nhanh cho ta bưng chén trà tới cho ta ổn định."



A Xảo nhìn Khương Tự một cái.



Khương Tự gật đầu một cái, A Xảo lúc này mới đi, rất nhanh nâng trà lên.



Khương Tự ra hiệu A Xảo đi ra bên ngoài chờ đợi, kiên nhẫn chờ đợi Khương Trạm một hơi uống nửa chén trà, mới hỏi: "Nhị ca gặp được chuyện gì?"



Khương Trạm đem chén trà hướng trên mặt bàn vừa để xuống, lấy ra khăn tùy tiện lau lau rồi lau khóe miệng một cái, thở dài: "Tứ muội, vẫn là để muội nói trúng, quả nhiên có người đi trong ngõ tối lấy che trúc."



Khương Tự nhíu mày: "Nhị ca cất kỹ đồ vật sau đó không đi lập tức?"



Quả nhiên là không nên tin cậy ca ca.



Khương Trạm cười ngượng ngùng: "Ta không phải là tò mò đến cùng có người đến lấy hay không sao."



"Vậy sau đó thì sao?"



"Người tới đem che trúc lấy đi. Nhưng ta còn chưa kịp đi đâu, lại có người đến!"



"Lại có người đến? Hắn nhưng nhìn thấy nhị ca?"



"Sao có thể chứ!" Khương Trạm không cần nghĩ ngợi phủ nhận, đón nhận ánh mắt dò xét của Khương Tự, thành thật nói ra, "Nhìn thấy. Chẳng những nhìn thấy, người kia còn muốn giết ta đây."



"Nhị ca làm sao chạy thoát?" Khương Tự nghe vậy kinh hồn táng đảm.



Khương Trạm đem trà còn sót lại nước uống cạn, đè xuống xúc động muốn khoác lác: "Nói thì chậm mà xảy ra thì nhanh, lại người đến!"



Khương Tự: "..."



Ca ca không đứng đắn như thế, nàng cũng rất buồn rầu a.