Tự Cẩm
Chương 124 : Cơ hội tốt
Ngày đăng: 08:50 30/04/20
“ Chân đại nhân quang lâm hàn xá, khiến hàn xá bồng tất sinh huy*.” Trường Hưng hầu thái độ rất là thân thiện, nhưng trong lòng thì lại khó chịu.
(* Nhà tranh phát sáng, rực rỡ, lời khách sáo thường dùng khi có khách quý đến)
Chân Thế Thành là Thuận Thiên phủ Doãn, trọng thần triều đình, hắn tự nhiên phải cho đủ mặt mũi, nhưng mà hai người xưa nay không qua lại, một kẻ tra án chạy đến phủ hắn làm cái gì?
Những kẻ đó thích nhất bắt bóng bắt gió, Chân Thế Thành vừa đến một chuyến như vậy, quay đầu còn chưa biết lời đồn sẽ truyền ra cỡ nào.
Chân Thế Thành cười lên: “ Hầu gia khách khí rồi, ta mới vào kinh liền gặp phải vụ án huynh trưởng của Dương Phi chết bất đắc kỳ tử, bởi vì muốn hiểu rõ một vài tình huống, mới mạo muội đến đây bái phỏng Hầu gia.”
Trường Hưng hầu nghe xong càng phiền hơn.
Vụ án ‘Dương Quốc cữu’ chết bất đắc kỳ tử thì có liên quan gì đến Trường Hưng Hầu phủ bọn hắn? Thật sự là xúi quẩy!
“ Không biết Chân đại nhân muốn hiểu biết tình huống ra sao?” Ý cười bên miệng Trường Hưng Hầu bất giác thu lại.
Chân Thế Thành để chén trà xuống bàn, đứng dậy: “Trong phòng oi bức, như vậy đi, Hầu gia, chúng ta tùy tiện đi ra ngoài một chút đi, vừa đi vừa nói.”
Trường Hưng Hầu đã bị Chân Thế Thành khơi gợi lên lòng hiếu kỳ, theo sau đứng lên: “Chân đại nhân mời.”
Hai người đi ra cửa, ánh nắng loá mắt làm Chân Thế Thành đưa tay che mắt, cười nói: “Hôm nay thật là một ngày thời tiết tốt, ta nghe nói hoa Thược Dược của quý phủ nổi danh nhất, đến lúc này vẫn còn đang nở rộ, không biết có thể cho xem qua hay không?”
Trường Hưng Hầu chẳng hiểu ra sao.
Đường đường Thuận Thiên phủ Doãn chạy đến phủ hắn chỉ là để ngắm hoa?
Thấy Trường Hưng Hầu không nói, Chân Thế Thành hạ thấp thanh âm nói: “ Hầu gia cũng biết, vụ án huynh trưởng Dương Phi chết bất đắc kỳ tử mấy ngày nay huyên náo xôn xao khắp kinh thành, Tam Pháp Ti cùng quan viên Thuận Thiên phủ thậm chí ngủ đều chưa từng được ngủ ngon. Ta sở dĩ đến nhà, là bởi vì được một cái tình báo.”
“ Tình báo gì?” Mạch suy nghĩ của Trường Hưng Hầu không tự giác đi theo Chân Thế Thành.
Thanh âm Chân Thế Thành thấp hơn: “ Có người nói, một ngày trước khi huynh trưởng Dương Phi chết bất đắc kỳ tử, từng có tiếp xúc với Trường Hưng Hầu thế tử.”
“ Cái gì!” Trường Hưng Hầu thần sắc đại biến.
Không biết xấu hổ!
Trong lòng Khương Tiếu mắng một câu, phát hiện Khương Tự không nói một lời, nóng vội giật giật ống tay áo của nàng.
Nếu còn không nói thì bé thỏ trắng sẽ vào ổ sói đó, ngươi chít một tiếng đi nha!
Khương Tự lúc này nào có tâm tư để ý tới những giao phong này, tất cả tâm tư đều đặt ở trong chuyện làm thế nào thuận theo tự nhiên dẫn dụ Chân đại nhân phát hiện ra nữ thi trong vườn hoa thôi.
Không có cơ hội nào tốt hơn so với trước mắt, tới nhiều quý nữ như vậy, nếu như nữ thi bị phát hiện, vậy thì Trường Hưng Hầu phủ muốn che giấu là không thể nào.
Khương Tự nắm chặt tay, lòng bàn tay hơi ẩm ướt.
Huyễn Huỳnh của nàng còn không đủ để giữa ban ngày ban mặt làm nhiều người đồng thời lâm vào ảo giác được, chẳng lẽ chỉ có thể vận dụng một kiểu khác ——
Khương Tự đột nhiên cảm thấy cường độ Khương Tiếu dật ống tay áo của nàng hơi quá lớn, không khỏi nhíu mày: “Tam tỷ ——”
Lại thấy miệng nhỏ Khương Tiếu khẽ nhếch, một bộ dạng giật nảy cả mình, theo sát đó chính là tiếng kêu sợ hãi của các quý nữ liên tiếp vang lên.
Khương Tự quay đầu, liền nhìn thấy một con chó lớn cao cỡ nửa người đang vui sướng vẫy đuôi.
Nhị Ngưu sao lại tới đây?
“ Người đâu mau tới, đánh chết con chó dại này rồi kéo ra ngoài ngay! “Biến cố đột nhiên xuất hiện làm giọng nói của Khương Thiến cũng thay đổi.
Nhị Ngưu bất mãn dùng chân trước đào bới đất.
Đem ai đánh chết rồi kéo ra ngoài hả?
Đồ nữ nhân điên này, cắn nó một ngụm!
Chó lớn bay lên không, nhào về phía Khương Thiến.