Tự Cẩm
Chương 127 : Lưới trời tuy thưa
Ngày đăng: 08:50 30/04/20
Trường Hưng Hầu như bị sét đánh, một hồi lâu mới phục hồi tinh thần, bước nhanh đến phía trước: “ Chân đại nhân, cái này, đây là chuyện gì xảy ra?”
Chân Thế Thành dùng khăn tay xoa xoa tay, thần tình nghiêm túc: “ Hầu gia vẫn là chờ chúng ta làm xong rồi nói sau.”
“Cái này, cái này ——” Trường Hưng Hầu mồ hôi rơi như mưa, trong lòng vượt qua vô số suy nghĩ.
Hắn không phải người ngu, vừa rồi biểu hiện của con trai dường như quá mức khẩn trương, phảng phất như đã sớm biết nơi này sẽ đào ra thi thể ——
Chẳng lẽ nói người là nhi tử hại chết?
Trường Hưng Hầu phu nhân sớm nghe được động tĩnh chạy tới, nhìn thấy thi thể trong nháy mắt trợn mắt ngất đi.
Nha hoàn theo tới cũng bị dọa đến hoang mang lo sợ, trong hoa viên lại là hỗn loạn tưng bừng.
Khương Thiến trốn ở trong đó, sắc mặt trắng bệch như quỷ.
Nàng biết ngay cái tên biến thái kia giết nhiều người như vậy, sớm muộn gì cũng không giấu được!
Nàng vô ý thức nhìn về phía Trường Hưng Hầu thế tử, đã thấy Trường Hưng Hầu thế tử sắc mặt bình tĩnh nhìn về phía nàng, ánh mắt giống như hàn đàm, mang theo nồng đậm cảnh cáo.
Khương Thiến cuống quít dời mắt.
Trường Hưng Hầu thế tử cong cong khóe môi.
Nữ nhân ngu xuẩn này cũng không ít lần giúp hắn đánh yểm trợ, cho là hắn xảy ra chuyện ả ta có thể chạy ư?
Cạnh bụi hoa, Khương Tiếu nhẹ nhàng đụng đụng Khương Tự: “Tứ muội ——”
“ Sao thế?” Khương Tự nhìn về phía Khương Tiếu.
Môi Khương Tiếu trắng bệch: “ Thi thể kia ——”
Nàng cảm thấy không ổn, lại lắc đầu: “ Thôi đi, chờ rời khỏi nơi thị phi này rồi lại nói.”
Lúc này mặc dù rất nhiều quý nữ đều nghĩ như vậy, dù đang sợ hãi nhưng cũng không ai có ý định rời đi.
Một sự kiện doạ người như vậy khi đặt ở dưới ban ngày ban mặt mọi người cùng nhau đối mặt, loại kinh hãi ấy dường như đã muốn nhường đường cho hiếu kì rồi.
Lại một cỗ thi thể bị đào lên.
“ Chứng cứ?” Trường Hưng Hầu nheo mắt lại, “ Người đều đã như vậy thì đâu ra chứng cứ? Nếu mà tìm không được chứng cứ, Chân đại nhân sẽ không phải hoài nghi đến trên đầu các chủ tử Hầu phủ chớ?”
Chân Thế Thành mỉm cười: “ Hầu gia không cần gấp, bản quan phá án nhiều năm, còn chưa từng làm ra một vụ oan án. Bản quan một mực tin tưởng, chỉ cần chuyện đã làm qua đều sẽ để lại vết tích, cho dù hung thủ có cẩn thận từng li từng tí, thì người bị hại cũng sẽ nói cho chúng ta biết một vài tin tức.”
“ Gì cơ? Người chết biết nói chuyện?” Ngôn luận mới lạ của Chân Thế Thành làm rất nhiều người nhất thời quên mất sợ hãi, nhịn không được nghị luận lên.
“ Người chết đương nhiên biết nói chuyện, nhưng chỉ có người thật tình muốn thay bọn họ giải oan mới có thể đọc hiểu!” Chân Thế Thành sải bước đi đến bên cạnh từng cỗ thi thể, nhắc nhở Ngỗ tác, “ Trước tiên kiểm tra cỗ thi thể mới nhất này đi!”
Ngỗ tác vội vàng từ bỏ việc kiểm tra nguyên nhân cái chết của tất cả thi thể, chạy tới cẩn thận kiểm tra thi thể đào lên trước nhất.
Mùi vị mà cỗ thi thể này tỏa ra cũng làm cho người ta khó mà chịu đựng nhất.
Ngỗ tác không chút nào bị ảnh hưởng, tận chức tận trách bắt đầu kiểm tra từ tóc rồi hướng xuống dưới.
Khương Tự đứng ở cách đó không xa thờ ơ lạnh nhạt, lặng lẽ siết chặt tay.
Cái cúc áo phỉ thúy trong tay nữ thi kia sẽ bị phát hiện đi?
Ngỗ tác rốt cục kiểm tra đến tay nữ thi, vừa thấy một tay nắm chặt, xuất phát từ kinh nghiệm vội vàng cẩn thận từng li từng tí đem cái tay nắm chặt mở ra, sau đó nhãn tình sáng lên.
“ Đại nhân, có phát hiện!” Ngỗ tác hưng phấn hô.
“ Phát hiện cái gì?”
Ngỗ tác mở ra tay, nơi lòng bàn tay thình lình nằm một cái cúc áo.
Đó là một cái cúc áo phỉ thúy hoa văn con dơi, dưới ánh mặt trời tản ra ánh sáng đắt đỏ bất phàm.
Một cái cúc áo như vậy, cũng không phải hạ nhân Hầu phủ nên có.
Chân Thế Thành nhìn chằm chằm cái cúc áo kia, bỗng nhiên kéo kéo khóe môi.
Cúc áo như vậy hắn vừa mới gặp qua!
Chân Thế Thành chậm rãi nhìn về phía Trường Hưng Hầu thế tử.
Trường Hưng Hầu thế tử vô ý thức bưng kín vạt áo.