Tự Cẩm

Chương 144 : Lo lắng

Ngày đăng: 08:51 30/04/20


Mãi đến khi những người đó rời đi, các hoàng tử vẫn còn trong trạng thái trợn mắt há hốc mồm.



Hôm nay bọn hắn trúng tà rồi phải không?



Ở dưới đủ loại ánh mắt của các huynh đệ, Úc Cẩn mặt không biểu tình uống một hớp trà.



Đánh một trận còn có loại chỗ tốt này sao?



Dự định ban đầu của hắn chủ yếu là vì giải hận cho A Tự, mà gặp phụ hoàng chỉ là thuận tiện mà thôi.



Đương nhiên, gặp được phụ hoàng vốn cũng nằm trong dự liệu của hắn, có thể nói ở trong thời điểm một vị hoàng tử bị người ta quên lãng như hắn, đây coi như là tìm đường sống trong chỗ chết.



Có điều phong vương là điều mà hắn tuyệt đối không nghĩ tới.



Trong lòng Úc Cẩn xoay chuyển những ý niệm này, trên mặt lại không lộ nửa điểm thanh sắc, thoạt nhìn đúng là như đã tính trước.



Các hoàng tử nhìn về phía Úc Cẩn ánh mắt lập tức thay đổi.



Chẳng lẽ lão Thất đã sớm biết sẽ được phong vương? Đây hết thảy vốn đã ở trong dự liệu của hắn?



Hít —— Lão Thất tâm cơ đủ sâu nha!



Trong đó khó xử nhất chính là Bát hoàng tử.



Hắn ta vừa rồi còn đang chế nhạo Úc Cẩn là kẻ chỉ có mỗi cái gốc hoàng tử, không có tư cách tụ cùng một chỗ với bọn hắn, bây giờ người ta liền được phong vương, cái mặt này đều đánh đến sưng lên.



Tâm tính còn hỏng bết hơn cả Bát hoàng tử chính là Ngũ hoàng tử.



Ngũ hoàng tử trong cơn trầm mặc còn đang hoài nghi nhân sinh.



Hắn bị đánh, bị lão Thất đánh bể đầu, sau đó hai người trừng phạt như nhau không nói, phụ hoàng còn cho lão Thất phong vương!



Hắn là nhặt được à? Vẫn là nói nhiều năm như vậy nuôi dưỡng ở ngoài cung không phải lão Thất mà là hắn?



“ Ta không tin, ta không tin!” Trầm mặc qua đi, Ngũ hoàng tử triệt để bộc phát, nhảy dựng lên liền muốn xông ra ngoài.



Bát hoàng tử ôm chặt lấy Ngũ hoàng tử: “ Ngũ ca, ngươi đi đâu vậy?”



“ Ta muốn đi tìm phụ hoàng phân xử!”



Lục hoàng tử bên cạnh khóe miệng giật một cái: “ Ngũ ca, ngươi khoan hãy đi, ta mới vừa từ trong miệng tên chủ sự kia nghe được, chính là Ninh phi nương nương đi Ngự thư phòng một chuyến, mới truyền ra ý chỉ phong Vương cho lão Thất.”
“ Gâu!” Nhị Ngưu bất mãn kêu một tiếng.



Nó nghe hiểu được không tốt sao, nó mới không phải chó tinh!



“ Đừng nói những điều không có này, nên đi rồi.” Khương Tự âm thầm nhắc nhở chính mình không thể mềm lòng.



Nhị Ngưu còn sẽ chọc cười còn sẽ làm nũng, nàng nếu mà mềm lòng thì sẽ không đi được nữa.



Lúc này cửa sân đột nhiên bị đẩy ra, Long Đán trắng mặt xông tới: “ Không xong rồi!”



Bước chân Khương Tự dừng lại, tâm đột nhiên chìm xuống: “ Làm sao vậy?”



Nàng đã nói rất không thích hợp rồi mà.



Hôm nay là sinh nhật Úc Thất, với da mặt dày của hắn, tất nhiên phải nghĩ rằng nàng sẽ tới, cho dù có việc đi ra ngoài cũng sẽ không chậm chạp mãi không về.



Long Đán nghe Khương Tự hỏi như vậy, ngược lại không biết nói thế nào: “Chủ tử ——”



Lời này nên nói thế nào đây? Chủ tử ở trước mặt Khương cô nương vẫn luôn giấu diếm thân phận, cũng không thể nói cho nàng chủ tử bởi vì đánh nhau với các vương gia mà bị cấm vệ trong cung mang đi đi?



“ Đến tột cùng thế nào?” Khương Tự thấy biểu hiện này của Long Đán, càng cảm thấy tình huống không ổn.



Long Đán thở dài một hơi: “ Chủ tử bởi vì xảy ra tranh chấp với người ta, bị bắt tới đại lao rồi!”



Hắn cũng không có nói láo, chủ tử gây ra họa lớn như thế, hậu quả khẳng định rất nghiêm trọng đó.



“ Bắt tới đại lao?” Lông mày Khương Tự nhíu thật sâu, cẩn thận hồi tưởng đến chuyện của kiếp trước.



Lúc đó cũng chưa bao giờ nghe nói Úc Thất từng vào đại lao mà.



Phải rồi, nàng nhớ lại, kiếp trước sau khi Úc Thất tham gia hôn lễ của nàng cùng Quý Sùng Dịch không lâu thì liền đi đến phía Nam, chưa từng ở lại kinh thành lâu như vậy.



Chẳng lẽ nói bởi vì nàng thay đổi một số việc, cho nên Úc Thất vướng phải một hồi tai ương lao ngục?



Khương Tự chạm đến vội vàng  trong mắt Long Đán, trong lòng hơi động.



Không đúng, Úc Thất là thân phận gì Long Đán quá là rõ ràng, nếu như chỉ là xảy ra tranh chấp với người ta bị bắt vào đại lao căn bản không cần hoảng loạn như thế.



Nghĩ như vậy, tâm tình Khương Tự thoáng trầm xuống.