Tự Cẩm
Chương 153 : Thiếu niên như ngọc
Ngày đăng: 08:51 30/04/20
Nhị Ngưu quơ đuôi chạy vào, thấy chủ nhân ngồi không nhúc nhích, nằm xuống bên cạnh hắn, miệng chó đặt ở trên giày chủ nhân, thoải mái nheo mắt.
Nhị Ngưu yên tĩnh nhu thuận làm Úc Cẩn hạ mắt xuống trên người nó, đưa tay vuốt vuốt đầu của nó, lẩm bẩm nói: " Nàng thật đúng là không tức chết ta không bỏ qua......"
Hắn không cầu gì khác, chỉ hi vọng cùng với cô nương chưa gặp bao lâu đã đặt ở trong lòng bên nhau đến già, nhưng khi thực hiện vì sao lại khó như vậy chứ?
Úc Cẩn cho tới bây giờ chưa tùng nghĩ tới từ bỏ.
Hắn đã cho nàng một lần lựa chọn.
Sau khi biết nàng đính hôn, hắn cũng từng nhịn xuống xúc động giết người phóng hỏa mà yên lặng chúc phúc, thế nhưng chuyện chung thân của nàng không thành, hắn không có khả năng lần nữa trơ mắt nhìn nàng gả cho người khác.
Nhưng nàng không nguyện ý rốt cuộc là vì cái gì?
Úc Cẩn rất hoang mang.
Hắn không phải tay ăn chơi phong lưu vương vấn trong bụi hoa, làm sao dỗ cho nữ tử vui vẻ cũng không am hiểu, lần lượt tới gần Khương Tự chẳng qua chỉ dựa vào một trái tim kiên nhẫn mà thôi.
Nhưng mà bây giờ hắn đã nếm được cái gì gọi là đau lòng, hận không thể mổ xẻ trái tim ra rồi quăng tới trước mặt người trong lòng, làm cho nàng xem thành tâm của hắn, cũng hỏi một tiếng vì sao.
Cho dù lấy chồng cũng không muốn gả cho hắn?
Úc Cẩn chỉ cần nghĩ đến lời này từ trong miệng Khương Tự nói ra, đã cảm thấy cả người như chìm ở trong khe hở băng tuyết, ngoại trừ lạnh thấu xương ra thì còn có cảm giác hít thở không thông che trời lấp đất.
Về sau sẽ không bao giờ gặp hắn nữa?
Úc Cẩn nâng chung trà lên rót mấy ngụm trà lạnh, uống cạn chén trà, sau đó vứt chén trà xuống mặt đất.
Chén trà vậy mà không vỡ, nhanh như chớp lăn hướng góc tường, nửa đường bị Nhị Ngưu giơ móng vuốt đè lại, lè lưỡi liếm liếm nước trà còn sót lại.
Cún bự lộ ra vẻ mặt khó chịu.
Uống không ngon, khó trách chủ nhân không vui.
Cố tình hai nước lại ở rất gần nhau, văn hóa phong tục tương tự, qua lại cũng nhiều hơn so với bất kỳ quốc gia nào, tỉ như học sinh Tây Lương đến Đại Chu du học chính là việc nhìn lắm thành quen.
Học sinh giao phong, đương nhiên không biết cũng khinh thường động nắm đấm, mà là so đấu thi từ ca phú, cầm kỳ thư họa.
Trong mấy người Tây Lương có một văn nhân văn thải xuất chúng, thế mà lại ép cho đám học sinh Đại Chu đầy trong Lâu không dám ngẩng đầu, mà lúc này Như Ngọc công tử xuất hiện, từ đối câu đối đến ngâm thơ làm phú, mạnh mẽ đả kích khí thế của người Tây Lương, cuối cùng làm cho bọn họ thua tâm phục khẩu phục, xám xịt rời đi.
Người Đại Chu thích nhất xem náo nhiệt, huống chi vẫn là chuyện phong nhã tăng thể diện cho nhà mình, rất nhanh sự tình Như Ngọc công tử khuất nhục tài tử Tây Lương liền truyền ra.
" Vị Chân công tử đó à, nghe nói không lớn hơn chúng ta bao nhiêu cũng đã là tú tài, còn muốn tham gia thi Hương năm nay cơ. Ngươi nói lợi hại hay không?" Ở trước mặt bạn khuê mật Tạ Thanh Yểu không có gì phải thẹn thùng, ánh mắt sáng ngời nói về đề tài các tiểu nương tử đều thích nghị luận.
Khương Tự gật đầu: "Lợi hại."
Có một phụ thân như Chân đại nhân, vị Chân công tử kia tất nhiên là người cực kỳ thông minh.
Thấy Khương Tự không hứng thú lắm, Tạ Thanh Yểu cũng không nhắc tới nữa.
Thiếu niên lang xuất sắc ưu tú sẽ dẫn tới thiếu nữ chú ý chính là nhân chi thường tình, còn nói phương tâm âm thầm ao ước thì lại chưa đến mức đó.
" Cô nương, bánh Bông Tuyết có rồi." Một tỳ nữ áo xanh nhận được Tạ Thanh Yểu cho phép, bưng một khay sứ hình lá sen đi đến.
Trên khay lá sen xanh biếc, điểm tâm tuyết trắng bày thành hình đóa hoa rắc sợi dừa lên trên, thoạt nhìn thoải mái khoan khoái lại ngon miệng, làm cho người ta thèm nhỏ dãi.
Tạ Thanh Yểu cười hì hì cầm lên một khối bánh Bông Tuyết đưa tới bên môi Khương Tự: " A Tự ngươi nếm thử xem, nữ đầu bếp trong phủ chúng ta làm bánh Bông Tuyết chính là tuyệt nhất, ta mỗi ngày đều phải ăn hai khối, nếu không phải sợ béo phì, một khay đều có thể ăn hết."
Khương Tự thưởng thức, quả nhiên mỹ vị ngon miệng, lập tức tán thưởng không dứt.
Tạ Thanh Yểu thấy Khương Tự thích, mím môi cười.
Nhìn thấy bạn tốt tươi cười ngọt ngào, Khương Tự thầm nghĩ phiền não của Vĩnh Xương Bá phu nhân hẳn là đã được giải quyết rồi.
Ai ngờ chuyển ngày, Vĩnh Xương Bá phủ liền xảy ra một chuyện lớn.