Tự Cẩm

Chương 164 : Nghi Hung

Ngày đăng: 08:51 30/04/20


Nhìn thấy hai thông phòng đã lâu không có để ý, Vĩnh Xương Bá đè nén đủ loại tâm tình nói: " Đây là phủ Doãn Thuận Thiên Chân đại nhân, Chân đại nhân hỏi các ngươi cái gì, các ngươi nhất thiết phải thành thật trả lời, biết chưa?" 



Thông phòng Xuân Mai khí chất ôn hòa tham lam nhìn Vĩnh Xương Bá một chút, nhún gối hành lễ với Chân Thế Thành cùng Vĩnh Xương Bá, miệng nói " Đã biết", một bộ dạng quy quy củ củ.



Triều Vân không nhìn bất luận kẻ nào, cùng hành lễ theo Xuân Mai, thần sắc đờ đẫn, một tiếng cũng không nói.



" Hai vị ở nơi nào?" Chân Thế Thành hỏi.



" Tiện thiếp ở Đông Khóa viện."  Tựa hồ biết Triều Vân sẽ không lên tiếng, Xuân Mai chủ động nói, " Triều Vân ở tại Tây Khóa viện."



" Đêm qua giờ nào các ngươi chìm vào giấc ngủ?"



" Tiện thiếp vừa tới đầu giờ Hợi đã đi ngủ." Ngữ khí của Xuân Mai mang theo vài phần tự giễu, " Trước sau không có việc gì."



Ngày qua ngày, đêm dài đằng đẵng, đã không có con cái làm bạn, lại không có nam nhân gần bên, không đi ngủ thì làm cái gì đây?



Xuân Mai nghĩ như vậy, nhịn không được dùng khóe mắt quét qua Vĩnh Xương Bá.



Năm đó phu nhân có bầu, nghe nói muốn giúp Bá gia chọn một người thông phòng, nàng ta cơ hồ vui mừng khôn xiết, dù Bá gia và phu nhân đã sớm nói rõ không cho phép thông phòng sinh hạ dòng dõi, nàng ta vẫn kêu phụ mẫu giải trừ hôn sự ban đầu toại nguyện thành nữ nhân Bá gia.



Lúc còn trẻ luôn luôn không chịu thua, nghĩ rằng bằng vào mấy phần mỹ mạo cùng tính tình khéo hiểu lòng người sớm muộn gì cũng hâm nóng trái tim Bá gia, tương lai có đứa con, con cái của nàng ta cũng là một chủ tử.



Thế nhưng thời gian trôi qua rồi mới biết, Bá gia thu thông phòng hoàn toàn chính là ở thời điểm phu nhân không tiện có người làm ấm giường thôi, ở trong lòng Bá gia chỉ sợ các nàng với con chó con mèo cũng chẳng có gì khác nhau.



Một năm rồi lại một năm trôi qua, chút tâm tư ấy đã sớm mài hết, có lẽ có không cam lòng, nhưng hối hận thì không.



Năm đó những tỷ muội gả cho gã sai vặt chưa chắc trôi qua   thư thái hơn nàng ta, ngày ngày bị nam nhân đánh hoặc là vì kế sinh nhai mà phát sầu cũng không ít, nàng ta yên yên ổn ổn sinh hoạt ở trong đại trạch chí ít áo cơm không lo, phụ mẫu huynh đệ cũng được ăn mẻ không ít......



" Nha hoàn hầu hạ của ngươi đâu?"



Rất nhanh hai người nha hoàn tiến lên hành lễ với Chân Thế Thành.




Một nha hoàn nói: " Di nương mấy năm nay vẫn luôn ngủ không ngon, không thích chúng ta ngủ cùng."



Chân Thế Thành vuốt vuốt chòm râu: " Nói như vậy, đêm qua các ngươi cũng không biết di nương có còn ngủ ở trong phòng hay không à?"



Hai nha hoàn liếc nhau, nha hoàn vừa rồi đáp lời lắc đầu: " Tiểu tỳ không biết, nhưng cũng không nghe thấy tiếng vang gì cả."



Nàng luôn ngủ rất sâu, sét đánh đều không nghe thấy, chớ nói chi là cái khác.



Một nha hoàn khác lại chần chờ.



" Sao vậy, ngươi nghe được động tĩnh gì?" Chân Thế Thành lập tức hỏi.



" Tiểu tỳ ——"  Nha hoàn nhanh chóng liếc nhìn Triều Vân một cái.



Vĩnh Xương Bá lập tức quát: " Có cái gì cứ nói, nhìn nàng ta làm gì? Chẳng lẽ Vân di nương phát bạc tháng cho ngươi?"



Nha hoàn không tự chủ được quỳ xuống, vùi đầu đến cực thấp: " Di nương...... Di nương trong đêm hẳn là đốt giấy......"



" Đốt giấy gì?"  Vĩnh Xương Bá nghe xong mặt giận dữ.



Nha hoàn cúi đầu xuống thấp hơn: " Đốt giấy cho tiểu công tử chưa ra đời......"



Thì ra từ khi Triều Vân mất đi đứa con, vào ngày phá thai hằng năm đều sẽ đốt vàng mã cho đứa con chưa sinh ra, năm đầu tiên nha hoàn này đã bắt gặp, đêm qua mặc dù không nghe thấy động tĩnh, nhưng sáng nay ở trong một góc sân phát hiện lưu lại một ít tro tàn.



" Ngươi đến Tây Khóa viện năm đầu tiên đã gặp được di nương đốt vàng mã, là vào giờ nào?"



Nha hoàn hơi nhớ lại nói: "  Khoảng đầu giờ Mão."



Một bà tử hoảng sợ nói: " Ai nha, lão nô nhớ rồi, đứa bé của Vân di nương chính là mất vào giờ Mão hôm nay hàng năm!"