Tự Cẩm
Chương 167 : Triều Vân mở miệng
Ngày đăng: 08:51 30/04/20
Editor: Khuynh Vũ
Chân Thế Thành và Khương Tự một trước một sau trở về.
Đám người lập tức càng thêm yên tĩnh.
Triều Vân yên tĩnh lại khác với người khác, có loại cảm giác âm u đầy tử khí.
Trên mặt Chân Chân Thế Thành nhìn không ra bất kỳ tâm tình gì, bình tĩnh hỏi: " Triều Vân, sáng nay khi ngươi ở trong viện đốt vàng mã có phát hiện ra cái gì dị thường không?"
Triều Vân cúi đầu không nói.
Vĩnh Xương Bá giận dữ, nhấc chân liền đá về phía Triều Vân.
" Bá gia, không nên vọng động!" Chân Thế Thành vội vàng ngăn ở trước người Vĩnh Xương Bá.
Vĩnh Xương Bá thấy thế vội vàng thu chân, cuối cùng vẫn quét trúng Chân Thế Thành một chút.
Chân Thế Thành đau đến thẳng vuốt râu, run giọng nói: " Bá gia, trước khi tra ra manh mối ông đả thương Triều Vân thật sự là không khôn ngoan!"
Vĩnh Xương Bá tức giận đến trước mắt biến thành màu đen: " Chân đại nhân, ngươi nhìn cái bộ dạng này của nàng ta coi! Nếu không phải sát hại phu nhân, tại sao lại không nói một lời? Chẳng lẽ nói trên đời còn có người thờ ơ với tội danh giết người trên lưng? Trừ phi người đó chính là hung thủ!"
" Bá gia sai rồi." Chân Thế Thành lắc đầu, nhìn chằm chằm Triều Vân.
Trong mái tóc của phụ nhân hơn ba mươi tuổi đã xen lẫn màu xám trắng, hình dung tiều tụy, ánh mắt ảm đạm, tựa như ngọn đèn sắp cháy hết, âm u đầy tử khí.
" Chỗ nào sai?"
Chân Thế Thành than nhẹ một tiếng: " Còn có bao nhiêu loại tình huống, sẽ có người thờ ơ với tội danh giết người trên lưng, tỉ như hắn muốn bảo hộ hung thủ, tỉ như hắn đã tâm như tro tàn, với cái gì cũng không đáng quan tâm......"
Khi nghe đến " Muốn bảo hộ hung thủ" Triều Vân không có phản ứng gì, mà đến lúc nghe " Tâm như tro tàn", ánh mắt của nàng ta chớp chớp, rơi lệ.
Có lẽ là mở ra van tình cảm, Triều Vân không thèm để ý ánh mắt của mọi người, tiếng khóc kiềm nén im ắng rất nhanh biến thành tiếng khóc lớn, từng tiếng khóc làm da đầu mọi người run lên.
Vĩnh Xương Bá muốn nói gì đó, bị Chân Thế Thành lắc đầu ngăn lại.
Một đám người cứ như vậy lẳng lặng nhìn Triều Vân khóc.
Mà Khương Tự thì trong lúc toàn bộ lực chú ý của mọi người bị Triều Vân hấp dẫn đi, lại lặng yên không một tiếng động đi qua bên cạnh từng người, kiệt lực từ trong đám người tìm kiếm hung thủ kia.
Lúc đó cả người nàng ta đắm chìm trong thống khổ tưởng niệm đứa con chưa xuất thế, căn bản không có lưu ý động tĩnh chung quanh.
" Vậy, lúc đó ngươi có khóc không?"
Chân Thế Thành hỏi vấn đề này khiến không ít người ghé mắt.
Ai cũng biết chuyện Triều Vân bởi vì mất con mà tính tình đại biến, vị Đại lão gia này sao còn truy đuổi không buông, lúc đốt vàng mã khóc hay không khóc có gì trọng yếu đâu?
" Khóc." Triều Vân mấp máy môi, tay rũ ở bên người hơi nắm lại.
Ngày này mỗi năm, nàng ta đều sẽ một lần nữa trải nghiệm cái gì gọi là ruột gan đứt từng khúc, đau đến không muốn sống.
Sao có thể không khóc kia chứ, đó là đứa con nàng ta mong mỏi bao nhiêu năm mới đến, là vui vẻ cùng chỗ dựa quãng đời còn lại của nàng ta đó.
" Khóc thành tiếng?" Chân Thế Thành hỏi lại.
Triều Vân dùng sức cắn môi, nhẹ gật đầu.
Chân Thế Thành khe khẽ thở dài, đại khái hiểu rõ hung thủ tại sao lại tiến vào Tây Khóa viện chôn giấu huyết y rồi.
Sau khi hung thủ gây án xong rời khỏi chủ viện, tám chín phần mười là nghe được tiếng khóc của Triều Vân sau đó thấy được tình cảnh nàng ta đốt vàng mã, thế là hung thủ trong nháy mắt đó quyết định giá họa cho Triều Vân.
Khương Tự lặng lẽ đi đến bên người Chân Thế Thành, nhẹ nhàng ho khan một cái, thấy Chân Thế Thành nhìn qua, khe khẽ lắc đầu.
Chân Thế Thành xoắn lông mày.
Không có phát hiện?
" Bá gia, người của hậu trạch đều ở trong sân cả chứ?"
Vĩnh Xương Bá nghe Chân Thế Thành hỏi như vậy, không khỏi nhìn về phía quản sự.
Quản sự vội nói: " Đều ở đây."
Chân Thế Thành cùng Khương Tự liếc nhau, đều có chút ngoài ý muốn.
Chẳng lẽ nói ý nghĩ của bọn họ xảy ra vấn đề?