Tự Cẩm

Chương 18 : Mộng

Ngày đăng: 08:49 30/04/20


Editor: Mộc Yên Chi



Phùng lão phu nhân rất nhanh che giấu khác thường, không vui nói: "Nói bậy bạ gì đó?"



Đêm qua bà đúng là gặp ác mộng, mơ thấy một đôi gà cảnh bỗng nhiên hướng về bà đánh tới, bà cuống quít tránh né, nhưng vẫn là bị một con gà cảnh cào trúng bị mù mắt...



Phùng lão phu nhân đè xuống khó chịu trong lòng, ánh mắt nhìn về phía Khương Tự càng nảy sinh không tốt.



Bà không thích cháu gái này chút nào!



Vợ đại nhi tử Tô thị lúc còn là khuê nữ đã không có thanh danh tốt, bộ mặt tướng mạo sinh ra câu người hết lần này tới lần khác, đại nhi tử sống chết muốn đem người cưới vào cửa.



Thấy Tô thị xuất thân thừa kế võng thay một phần Nghi Ninh Hầu phủ, bà bóp mũi đồng ý. Nhưng Tô thị sinh hạ đại tôn nữ khương Y sau thì thành gà mái không đẻ trứng, bà muốn thu xếp cho trưởng tử hai phòng thiếp thất, trưởng tử bị nữ nhân kia xúi bẩy lại tức giận với bà.



Bà lui thêm bước nữa, không nạp thiếp thu hai cái thông phòng khai chi tán diệp chu đáo vậy, ai ngờ Tô thị ngay cả chuyện này cũng không cho phép.



Bà một phen hảo tâm, mấy năm kia lại cùng trưởng tử dần dần xa cách, cho đến khi Tô thị sinh hạ khương trạm mới có chỗ hòa hoãn.



Đáng thương lão bá gia mới đi không mấy năm, nhi tử thân sinh lại đối xử với bà như thế!



Cũng may ông trời mở mắt, Tô thị về sau sinh hạ Khương Tự không quá một năm liền bệnh chết, để bà mạnh mẽ thở dài một ngụm.



Bởi vì việc này, bà đối xử với Tứ tôn nữ còn tấm bé có mấy phần khó có thể nói với người này là yêu thích. Ai ngờ Tứ tôn nữ lớn lên lại càng giống với Tô thị đoản mệnh kia, ngày qua ngày nhìn gương mặt này, phần yêu thích kia liền phai nhạt.



Đương nhiên, trong nội tâm nàng rất rõ ràng, tôn nữ cùng con dâu là khác biệt, Tứ tôn nữ dựa vào phần tướng mạo đứng đầu này tương lai không chừng có cái vận may gì, nàng không cần thiết vì chuyện xưa xửa xừa xưa mất một lá bài tốt.



Chỉ tiếc, ma chết sớm sinh nữ nhi cuối cùng bạc phúc, một mối hôn sự tốt như vậy lại không nắm chắc.



Khương Tự sớm đem luống cuống lóe lên một cái của Phùng lão phu nhân hết vào mắt, cười nhẹ nhàng nói: "Con thấy đáy mắt tổ mẫu xuất hiện quầng thâm, còn tưởng rằng tổ mẫu cũng giống như tôn nữ trong đêm ngủ không ngon chứ. Đêm qua tôn nữ mơ một giấc mộng thật dọa người, lại mơ tới hai con gà cảnh đưa móng vuốt muốn bắt con mắt của con..."



Sắc mặt Phùng lão phu nhân biến hóa, tay để bên trong tay áo đột nhiên run lên.



Khương Tự cũng mơ tới gà cảnh? Lại có sự tình trùng hợp như vậy?



Trong lòng Phùng lão phu nhân đột nhiên dâng lên một loại dự cảm không lành.
"Được."



"Tứ muội nói cái gì?" Khương Thiến tựa hồ chưa kịp phản ứng.



"Muội nói có thể, chính là làm phiền Nhị tỷ."



Khương Thiến không nghĩ tới Khương Tự sảng khoái liền đáp ứng tới như vậy, vội nói: "Không phiền phức, Tứ muội đồng ý đến, Nhị tỷ cao hứng còn không kịp đâu."



Phảng phất buông xuống một cọc tâm sự, Khương Thiến ngay cả đi đường đều nhanh nhẹ.



Khương Tự dừng bước lại: "Nhị tỷ đi thong thả."



Sắc mặt nàng bình tĩnh nhìn xem Khương Thiến, gằn từng chữ một: "Muội đợi thiếp mời của Nhị tỷ."



Chỗ kia so ác mộng còn đáng sợ hơn, có thể xem như đầm rồng hang hổ nàng cũng không để ý đi xông vào một lần.



Lần này, sẽ để cho nàng nhìn xem ác nhân cuối cùng ác báo tốt đến thế nào.



Đứng ở trên bậc thang, mắt lạnh nhìn Khương Thiến lên xe ngựa, Khương Tự lúc này mới quay người đi vào bên trong.



Xe ngựa chậm rãi chuyển động, Khương Thiến nhấc màn cửa lên nhìn lại thăm dò, nhìn chằm chằm bóng lưng thiếu nữ yểu điệu yểu điệu ánh mắt phức tạp.



Thiếu nữ bỗng nhiên quay đầu, dung nhan dưới ánh mặt trời tươi đẹp như vẽ, đẹp không sao tả xiết.



Khương Thiến tay run một cái, mưa tạnh sắc trời trong xanh mảnh màn vội vàng rơi xuống, xe ngựa mau chóng chạy đi.



Khương Tự cười cười, nhấc váy chậm rãi hướng bên trong đi đến, xa xa liền thấy đại nha hoàn Từ Tâm đường A Phúc bước nhanh đi tới.



A Phúc đến trước mặt đối với Khương Tự khẽ chào: "Tứ cô nương, lão phu nhân xin ngài đi qua."



Khương Tự gật đầu, theo a Phúc lần nữa trở lại Từ Tâm đường.



Phùng lão phu nhân lệnh nha hoàn hầu hạ lui ra, chỉ để tâm phúc Phùng mụ mụ, không kịp chờ đợi hỏi: "Tứ nha đầu, đêm qua ngươi rốt cuộc đã gặp cái ác mộng gì?"