Tự Cẩm

Chương 185 : Giả Quỷ

Ngày đăng: 08:51 30/04/20


Bát thẩm xoa khuôn mặt bị tát sưng, cười lạnh: “Ta làm sao biết bổ cứu như thế nào?”



Bát thúc trừng mắt: “ Đồ đàn bà ngu xuẩn, một khối thịt mỡ không ai che chở như Bá phủ, thật vất vả mới có cơ hội ngươi lại muốn bỏ qua?”



“ Nhưng mà bây giờ đã như vậy rồi, chẳng lẽ còn có thể ép thế tử đón dâu?”



Bát thúc sờ sờ cằm, trong mắt lóe tia tham lam: “ Đường này không thông liền nghĩ lại biện pháp khác, nữ nhân các ngươi không phải nhiều chủ ý lắm sao. Lão bà, nếu nhân dịp này ngươi có thể quản gia Bá phủ, còn lo mấy đứa nhóc không cưới được vợ đẹp sao?”



Bát thẩm đặt mông ngồi xuống, rót mấy ngụm trà lạnh, đem vứt sợ hãi lúc trước lên tận chín tầng mây: “ Để ta ngẫm lại.”



Như thế nào mới có thể nhúng tay vào việc của Bá phủ đây? Lão đầu nói đúng, cơ hội tốt như vậy nếu mà bỏ qua, mụ ta sẽ phải hối hận cả đời.



Con ngươi Bát thẩm xoay loạn, vắt hết óc nghĩ chủ ý.



Bát thúc biết Bát thẩm ở phương diện này có nhiều chủ ý, không rên một tiếng ngồi uống trà, nhìn chằm chằm sườn mặt hơi sưng của Bát thẩm sinh ra vài phần ảo não.



Hẳn nên đánh nhẹ chút.



Bát thẩm đột nhiên vỗ đùi: “Có rồi!”



“ Cái gì?” Bát thúc tỉnh táo tinh thần, đặt chén trà thấy đáy lên trên bàn.



Chén trà sứ trắng tinh tế, một bộ như vậy cũng phải không ít bạc, chi phí ăn uống của Bá phủ thật không phải thôn trang có thể so sánh, quả thực so với thần tiên còn tiêu dao hơn.



Bát thúc nghĩ tới những thứ này, trong lòng liền nóng lên.



Chi này của Vĩnh Xương Bá nhân khẩu vẫn luôn đơn bạc, mấy thế hệ đơn truyền, đến bây giờ ở trong đồng tộc kỳ thật cũng không có họ hàng gần, chi của Bát thúc bọn hắn đều cách đến mấy phòng.



Cũng may Vĩnh Xương Bá làm người phúc hậu, nhiều năm qua rất chiếu cố đồng tộc, mỗi năm đều sẽ phát bạc cho học đường, từ đường của đồng tộc, gặp được nhà ai trong tộc xảy ra đại sự thiên tai nhân họa, chỉ cần tìm tới cửa đều sẽ ra tay giúp đỡ.
Bát thẩm không cam lòng yếu thế trừng trở về: “ Sao ông không đi?”



“ Ta một đại nam nhân, tiến vào chỗ ở của nữ hài, không phải rất dễ dàng bị phát hiện sao?” Bát thúc bản năng kháng cự dính dáng đến quỷ thần.



“ Giả thành bộ dạng nữ quỷ nếu có người thấy, không phải càng đáng chú ý hơn?”



Bát thúc không lời gì để nói.



“ Trước mắt, hạ nhân trong phủ hơn phân nửa đều bận rộn ở bên linh đường, làm việc cả ngày chắc là mệt chết, đến tối  khẳng định ngủ rất sâu. Lại nói cho dù thật sự thấy nữ quỷ thì cũng bị dọa cho chạy mất dép, ai dám lượn lờ trước mặt nữa.” Bát thẩm véo Bát thúc một cái, “ Ta mặc kệ, dù sao một mình ta thì không đi!”



Bát thúc không có biện pháp, chỉ phải đáp ứng cùng đi.



Tới buổi tối, mưa đã tạnh, làn gió mát mẻ từ cửa sổ thổi vào, thổi đến màn giường phòng trong phiêu đãng lượn lờ.



“ A Tự, ngươi còn chưa ngủ sao?” Tạ Thanh Yểu thấy Khương Tự đứng ở bên cửa sổ đã một lúc, lên tiếng hỏi.



Khương Tự dòm dòm ngoài cửa sổ lần cuối, lúc này mới đóng kỹ cửa sổ trở lại bên người Tạ Thanh Yểu: “ Ngủ.”



Nhị Ngưu hẳn là đã rời khỏi nơi này rồi, nàng không ngửi được hơi thở của nó.



Có điều hôm nay mưa to gió dật, sẽ ảnh hưởng đến phán đoán của nàng.



Nếu như Nhị Ngưu còn ở, e rằng sẽ đói bụng.



Mà Nhị Ngưu vốn đang được nữ chủ nhân lo lắng đói bụng hiện ngậm một con gà béo xuyên qua hoa viên chạy về hướng sân viện của Tạ Thanh Yểu, chạy đến cửa viện thì dừng lại, vọt đến sau hoa mộc một bên.



Vẫn là ăn xong gà béo rồi hẵng vào.