Tự Cẩm
Chương 194 : Tử sĩ
Ngày đăng: 08:51 30/04/20
Cái liếc mắt đó của Ngũ hoàng tử khiến Úc Cẩn tức khắc thu hồi ý cười.
Hắn đã sớm suy đoán vương bát đản này xuất hiện ở chỗ này không có ý tốt, cho nên mới có tâm tư rãnh rỗi vô nghĩa với hắn ta, không nghĩ tới một chút cũng không oan uổng hắn ta.
Vương bát đản này cư nhiên còn chưa từ bỏ tâm tư xấu xa với A Tự, xem ra lúc ấy bình rượu nện nhẹ rồi.
“Ngũ ca tới chỗ này làm gì?”
Tính tình Ngũ hoàng tử tuy rằng qua loa, nhưng lại không ngốc, theo thần sắc chợt biến hóa của đối phương không hiểu sao cảm thấy một luồng khí lạnh.
“Làm sao, ta đi dạo nơi nào còn cần bẩm báo với Thất đệ nữa hả?”
Úc Cẩn cười cười: “ Này cũng không phải, ta chính là thuận miệng hỏi một chút thôi, dù sao nơi này cũng không giống địa phương Ngũ ca sẽ đến.”
Ngũ hoàng tử đánh giá Úc Cẩn, không biết trong hồ lô của đối phương muốn làm cái gì.
Hắn ta không cho rằng tiểu tử này chỉ là thuận miệng hỏi một chút. Ngày đó, tiểu tử này thuận miệng một câu, uống nhiều quá, một bình rượu liền nện vào trên đầu hắn.
Nghĩ vậy, Ngũ hoàng tử có loại xúc động giơ tay sờ đầu.
Loại xúc động này làm Ngũ hoàng tử phá lệ bực bội.
Hắn ta cũng không phải sợ tiểu tử này, loại phản ứng cầm lòng không được này rốt cuộc là chuyện thế nào đây?
“Thế Thất đệ vì sao lại ở chỗ này?”
Úc Cẩn cười: “Ngũ ca ở vương phủ chỉ sợ không biết, nơi đặt chân của đệ đệ chính là ở gần đây, đương nhiên phải ở chỗ này rồi.”
“ Ồ, phải rồi, vương phủ của Thất đệ còn chưa xây xong.” Ngũ hoàng tử rốt cuộc tìm được chỗ đả kích đối phương, khóe môi nhếch lên châm biếm, “Thật là khổ cho Thất đệ, nếu không thì đến chỗ ca ca ở mấy ngày trước đi?”
“ Tâm ý của Ngũ ca ta nhận. Có điều con người ta ấy à, thỉnh thoảng thích uống rượu, uống nhiều một cái là muốn làm chút chuyện thích làm, đến lúc đó gây thêm phiền phức cho Ngũ ca sẽ không tốt.” Úc Cẩn dứt lời cười như không cười liếc nhìn Ngũ hoàng tử, “Thật không nghĩ tới Ngũ ca còn thích xem náo nhiệt hỉ sự đỏ trắng.”
“Ai thích xem cái này chứ.” Ngũ hoàng tử buột miệng thốt ra.
Úc Cẩn híp híp mắt, ánh mắt như đao.
Rất tốt, đã xác định, vương bát đản này chính là đến nhớ thương A Tự.
Từ khi Chân Thế Thành trở về kinh thành, bản án một cái tiếp một cái, cứ việc bận đến quay mòng mòng, lại hơi cảm thấy như cá gặp nước.
Hắn thích giải tội thay người chết, đưa hung thủ ra công lý, điều này sẽ làm tâm tình hắn sung sướng.
Nhưng mà mấy ngày nay, trưởng tử không phối hợp rõ ràng ảnh hưởng tới tâm tình tốt của Chân đại nhân.
“ Lại đi đâu?” Nhân lúc nghỉ ngơi, Chân Thế Thành đi dạo trong đình viện, lại một lần nữa bắt được nhi tử chuẩn bị ra ngoài.
Chân Hành rũ mắt cười khổ: “ Bằng hữu hẹn nhi tử vào rừng thưởng lan vẽ tranh.”
Vì sao cha hắn rảnh rỗi thế chứ, chẳng lẽ không có vụ án cho ông phá sao? Cả ngày chỉ biết nhìn chằm chằm hắn.
Chân Thế Thành nghe xong mặt trầm xuống: “ Thưởng lan vẽ tranh? Dính vô mấy thứ vô dụng đó làm cái gì? Có thời gian rảnh, chờ ta hạ nha bồi ta đi bái phỏng nhà người ta.”
Huyệt Thái Dương của Chân Hành nhảy thình thịch.
Người đều nói hắn ôn nhuận như ngọc, ai nào hay ở sâu trong nội tâm hắn luôn có xúc động muốn đánh cha già đây!
Hắn là người đọc sách, cùng bằng hữu ngâm cái thơ, thưởng cái hoa rõ ràng là tiêu khiển quá ư tầm thường, thế nào khi rơi xuống trong mắt phụ thân liền thành chả ra gì như thế này? Đừng tưởng rằng hắn không biết, phụ thân cứ bắt hắn đi bái phỏng cửa nhà người ta kỳ thật là cố gắng muốn đem vị cô nương chính mình nhìn trúng nhét cho hắn.
Nói không chừng hôm nay hắn theo phụ thân đến nhà người ta, ngày mai phụ thân có thể định ra việc hôn nhân rồi.
Trong lòng Chân Hành rõ rành rành, tất nhiên là kiên quyết không chịu ra cửa cùng Chân Thế Thành.
“ Thưởng lan vẽ tranh chỉ là cái cớ tụ hội nhỏ, dù sao tương lai nhi tử dấn thân vào quan trường cũng cần đồng môn giúp đỡ, cũng không thể tụ hội nào cũng vắng mặt. Hơn nữa, nhi tử đã hẹn với người ta rồi ——”
Vừa thấy nhi tử lại tìm được cớ chạy thoát, Chân Thế Thành tức giận xua xua tay: “Cút nhanh lên.”
Chân Hành: “……” Hắn nhất định là nhặt được?
Lại nói, hắn thực sự cũng có chút tò mò, rốt cuộc cô nương mà phụ thân đại nhân nhìn trúng đến cùng là cái dạng gì.
Nghĩ đến vị nữ Ngỗ tác ôm đầu người nghiên cứu đi theo bên người Chân Thế Thành kia, khóe miệng Chân Hành co quắp.
Không, hắn vẫn là đừng tò mò thì hơn, tò mò sẽ gặp xui xẻo!