Tự Cẩm

Chương 20 : Chim tình yêu

Ngày đăng: 08:49 30/04/20


Editor: Mộc Yên Chi



Khương Trạm xách theo lồng chim bước nhanh đi vào quán trà, bạch bạch bạch lên lầu hai.



"Công tử, chúng ta không phải về nhà sao?" A Cát đuổi sát ở phía sau.



Khương Trạm lên lầu hai đảo mắt một phen, liền thấy A Man đứng ở cái nhã gian thứ ba ngoài cửa hướng hắn phúc thân chào.



Khương Trạm sải bước đi quá, chỉ chỉ cánh cửa: "Cô nương của các ngươi ở bên trong?"



"Vâng."



Khương Trạm nở nụ cười, hùng hùng hổ hổ đẩy cửa vào: "Tứ muội, nhìn ca mang cho muội cái gì!"



Hắn mấy bước đi đến trước mặt Khương Tự, đem lồng chim để xuống trên bàn, tranh công nói: "Tứ muội biết đây là chim gì không?"



Khương Tự nhìn thấy trong lồng trúc một đôi chim lông vũ hoa mỹ, hốc mắt nóng lên.



Cùng một người, cùng một đôi vẹt, cõi lòng đầy chờ mong nói lời nói tương tự: "Tứ muội, nhìn ca mang cho muội cái gì!"



Khi đó nàng là trả lời thế nào?



Nàng nhìn thoáng qua con vẹt, lãnh lạnh nhạt đạm nói: "Nhị ca từ chỗ nào có được con vẹt này? Muội nhìn nhị ca bị người dụ dỗ, loại này vẹt học không được tiếng người."



Lúc ấy Khương Trạm xách theo lồng chim một mặt mất mát đi, lại không nghĩ rằng hắn đem vẹt lặng lẽ về nuôi.



Tổ mẫu sai người bẻ gãy cổ vẹt lúc đó nhị ca liều mạng che chở, chờ con chim mất đi hơi thở bị người quét rác quét đi, nhị ca ngồi dưới đất thất hồn lạc phách lặp lại: "Bọn chúng biết nói chúc mừng mà..."



Khi đó, lần đầu tiên nàng cảm thấy hối hận, có lòng muốn nói lời xin lỗi với nhị ca, lại sợ bị mất mặt.



Như thế kéo dài, rất nhanh liền kéo dài tới xuất giá...



Khương Tự không muốn nhớ lại nữa.



Những cái hồi ức kia như gai nhọn chôn ở sâu trong nội tâm của nàng, chỉ cần đụng một chút thì toàn tâm đều đau.



"Tứ muội tại sao khóc?" Khương Tự trong mắt thủy quang đem Khương Trạm giật mình nảy người, cuống quít nhấc lên lồng chim nói, " Có phải bị sợ rồi hay không?"



Khương Tự dùng khăn tay lau lau khóe mắt, cười nói: "Bỗng nhiên nghĩ đến chuyện nguồn gốc tên gọi của loài chim này, nhịn không được cảm động."




"Tới cửa chính là khách, tiểu súc sinh mau tránh ra!"



"Gâu!" Đại cẩu đột nhiên nhe răng bổ nhào qua.



Khương Trạm giật mình nảy người, một cái bước xa dùng cả tay chân ôm lấy cây táo.



Đại cẩu xem thường nhìn Khương Trạm một cái, vẫy vẫy cái đuôi quay người vào cửa.



Khương Trạm mặt đen lên từ trên cây nhảy xuống, ở trong ánh mắt khác thường của môn nhân mặt không đổi sắc hướng phía trong đi đến, nhưng trong lòng mắng lên: Tiểu súc sinh đáng chém ngàn đao, vậy mà lừa ta!



Trong viện dưới cây hợp hoan, Dư Thất một thân thanh sam dựa vào cây mà đứng, đại cẩu chạy tới lấy lòng cọ lấy vạt áo hắn.



"Dư Thất ca, ta lại tới."



Ánh mắt Dư Thất rơi xuống lồng chim trong tay Khương Trạm, khe khẽ nhíu mày.



Khương Trạm đem lồng chim hướng dưới cây trên bàn đá để xuống, tràn đầy đáng tiếc nói: "Người trong nhà không kiên nhẫn nuôi, vẫn là trả lại cho dư Thất ca đi."



"Không thích?"



"Ừ." Khương Trạm mập mờ đáp.



"Còn có rất nhiều loài chim khác, Khương Nhị đệ có thể chọn loài mình thích."



"Không được, người trong nhà không có hứng thú nuôi chim không." Khương Trạm càng cảm thấy Dư Thất không giận.



Dư Thất ca chẳng những cứu được hắn, còn hào phóng như thế, bằng hữu như vậy thật sự là đốt đèn lồng tìm cũng khó khăn a.



Dư Thất nhìn thấy vẹt trong lồng, khuôn mặt tuấn tú lạnh lùng như ngọc bên trên hiện lên một tia nghi hoặc.



Xinh đẹp như vậy lại không thích chim chóc?



Hắn không khỏi cụp mắt, nhìn về phía đại cẩu bên người.



Khương Trạm suýt nữa nhảy dựng lên: "Loại này chó lại hung hãn lại xấu thì càng không được!"



Đại cẩu: "Gâu -- "