Tự Cẩm

Chương 215 : Tự thú

Ngày đăng: 08:52 30/04/20


Biểu tình chắc chắn của Khương Tự làm trong lòng Tô Thanh Tuyết bồn chồn,dưới cái nhìn chăm chú của mọi người, không tự giác cắn cắn môi.



“Nhị biểu muội không dám thề, như vậy ta có thể lý giải ngươi là chột dạ hay không?” Khương Tự không chút khách khí ép hỏi một câu.



“Ai chột dạ?” Tô Thanh Tuyết cao giọng phản bác.



Khương Tự cười cười: “Như vậy Nhị biểu muội có dám thề?”



Tô Thanh Tuyết lấy lại bình tĩnh, ráng chống đỡ nói: “Ta đã phát thề rồi, vì sao còn phải phát thề lại lần nữa? Ở đây nhiều người như vậy, Tự biểu tỷ cứ cố tình nhằm vào ta, lẽ nào bởi vì ta chỉ là một thứ nữ bé nhỏ không đáng kể? Mẫu thân cũng đã tha thứ không làm khó dễ một thứ nữ như ta, Tự biểu tỷ có lập trường gì mà làm như vậy?”



Tô Thanh Tuyết nói năng có khí phách, than thở khóc lóc, thoạt nhìn ủy khuất không thôi, ngược lại làm không ít người ở đây cảm thấy hành vi của Khương Tự có chút quá phận.



Khương Tự hồn nhiên không thèm để ý những ánh mắt đó, mặt mày tinh xảo toát ra vài phần kinh ngạc: “Hiện tại là muốn tìm ra hung thủ hại chết Nhị biểu đệ, nhị biểu muội nhắc đến chuyện đích nữ, thứ nữ để làm gì? Ở đây nhiều người như vậy ta chỉ hỏi mình ngươi, còn không phải là bởi vì chỉ có khăn tay của ngươi xuất hiện ở trong Triêu Dương đình sao? Nhị biểu muội sẽ không cho rằng ngươi nói một câu khăn vừa khéo bị gió thổi tới đó, là có thể hoàn toàn tẩy thoát hiềm nghi chứ?”



“Chính là vừa khéo, Tam muội có thể làm chứng!”



Tô Thanh Vũ thấy Tô Thanh Tuyết đẩy mình ra, trong lòng tuy ảo não, nhưng vẫn căng da đầu gật đầu: “Đúng vậy, ta với nhị tỷ cùng nhau đi ngang qua bờ hồ, lúc ấy nhìn thấy trong hồ có người nổi lơ lửng chúng ta đều rất sợ hãi, chạy nhanh quá, khăn tay hẳn là khi đó không cẩn thận rơi xuống.”



Tô Thanh Tuyết nghe Tô Thanh Vũ nói thế, thân thể căng cứng hơi thả lỏng.



Khương Tự thở dài: “Tam biểu muội chỉ có thể chứng minh lúc đi ngang qua Cúc Hà hồ có ở bên cạnh Nhị biểu muội, như vậy trước đó thì sao?”



“ Trước đó?” Tô Thanh Vũ ngẩn ra.



Nhìn thấy phản ứng của Tô Thanh Vũ, trong lòng Khương Tự ước lượng: “Đúng vậy, trước đó Tam biểu muội cùng Nhị biểu muội vẫn luôn ở cùng nhau sao? Chưa từng tách ra?”



Tô Thanh Vũ lập tức bị hỏi đến nghẹn họng, theo bản năng nhìn về phía Tô Thanh Tuyết.




“Nhị ca không phải con làm hại, không phải con!” Tô Thanh Tuyết mãnh liệt lắc đầu, một bộ dạng muốn sụp đổ.



Càng ngày càng nhiều ánh mắt khác thường dừng ở trên người nàng ta, khiến nàng ta cơ hồ khó có thể thừa nhận loại chịu đựng quá tải này.



Tô Thanh Tuyết trong lúc hoảng loạn bắt gặp ánh mắt không có chút độ ấm của Vưu thị, sống lưng nháy mắt lạnh toát.



Không thể để mẹ cả có chỗ hoài nghi nàng ta được, bằng không dù có tránh thoát cửa ải hôm nay, nàng ta cũng sẽ không còn mạng nữa!



Luận về hiểu biết với Vưu thị, Tô Thanh Tuyết tự nhận, so với đích tỷ Tô Thanh Sương còn rõ ràng hơn.



Nàng ta có hiềm nghi mà mẹ cả không nói một lời, chỉ bởi vì mẹ cả không muốn chuyện bàn giao cho nàng ta bị chấn động lộ ra, mà không phải tha thứ cho nàng ta gì cả. Nàng ta nhất định phải làm mẹ cả tin sau khi nàng ta nhìn thấy Nhị ca dây dưa Khương Tự liền lập tức rời đi tìm Tam muội, bằng không nàng ta thảm chắc rồi.



“Được, ta thề ——” Tô Thanh Tuyết thấy không đường thối lui, run rẩy giơ lên tay.



Khương Tự lúc này lại lắc đầu: “ Thề như vậy không thể được, Nhị biểu muội nếu không thẹn với lương tâm, liền thề ở trước mặt Nhị biểu đệ đi.”



Tô Thanh Tuyết nháy mắt mặt không còn chút máu, thét to: “Khương Tự, ngươi chớ có ép người quá đáng!”



Khương Tự vẫn như cũ thần sắc nhàn nhạt: “Nhị biểu muội suy nghĩ nhiều, ta chỉ không muốn Nhị biểu đệ chết không nhắm mắt mà thôi.”



Tô đại lão gia thở dài: “Tuyết Nhi, ngươi liền phát cái thề đi.”



Tô Thanh Tuyết mặt không chút máu nhìn Tô đại lão gia, cả người run rẩy dữ hơn.



Lúc này một người vọt ra: “Các ngươi không cần làm khó Nhị cô nương, người là ta làm hại!”