Tự Cẩm
Chương 219 : Ác nhân đều có ác báo
Ngày đăng: 08:52 30/04/20
Chưa đợi lão Tần quay lại đón người, cuối cùng Khương An Thành dùng kỹ xảo đánh xe mới lạ vội vàng ngồi xe ngựa trở về nhà mình, vừa xuống xe ngựa liền tìm Khương Tự tố khổ.
Khương Tự vốn tưởng rằng sẽ bị phụ thân đại nhân quở trách vài câu, không nghĩ tới Khương An Thành vừa mở miệng đã mắng tới trên đầu Khương Trạm: “ Nhị ca con là cái thằng hỗn trướng, lúc trước chọn người làm xa phu cho con, vỗ ngực nói người thành thật đáng tin, quả nhiên một chữ của thằng nhóc chết tiệt đó nói đều không thể tin.”
Khương Tự xấu hổ cười cười.
Lúc trước thu lão Tần nhập phủ, nàng không tiện ra mặt, liền nhờ Nhị ca hỗ trợ, không nghĩ tới lúc này lại khiến Nhị ca cõng nồi.
Khương An Thành càng nghĩ càng giận: “Ghê tởm hơn chính là thằng nhóc thúi đó để cho người ta cưỡi ngựa của ta đi mất, chính là cái tên nha dịch trẻ tuổi thủ hạ của Chân đại kia. Hừ, nhìn tướng mạo đường đường, thế mà lại đi theo Nhị ca con lăn lộn, có thể thấy cũng chẳng phải người đàng hoàng gì.”
Khương Tự khóe miệng hơi co rút.
Phụ thân đại nhân đây là ghét bỏ Nhị ca, phàm là người giao tiếp với Nhị ca đều liệt vào đám bạn hư hỏng đây mà.
Có điều nghĩ đến người nọ là Úc Thất, nàng liền không sinh ra tí ti lòng đồng tình nào.
Ừm, cứ để cho phụ thân đại nhân ghét bỏ hơn nữa đi.
Khương An Thành mắng xong, cảm thấy thống khoái hơn, đương nhiên muốn hoàn toàn tiêu trừ lửa giận còn phải chờ nhi tử trở về quất cho một trận mới hết được.
“Tự Nhi, chuyện hôm nay con không cần phải sợ, việc này không có chút quan hệ nào với con cả. Nhà ngoại bên kia của con sau này nếu không cần thiết thì không cần qua đó nữa.”
“Nữ nhi biết rồi.”
Biết đại cữu mẫu Vưu thị tâm đen như thế, nếu như không có cần thiết nàng đương nhiên sẽ không bước vào Nghi Ninh Hầu phủ nửa bước nữa.
Khương An Thành thấy sắc mặt Khương Tự coi như bình tĩnh, lúc này mới buông xuống một nửa trái tim treo lơ lửng.
Đợi đến khi chỉ còn lại có hai chủ tớ, A Man liền nhịn không được nói: “Cô nương, Nhị biểu cô nương xấu xa như vậy, còn có nha hoàn áo xanh chẳng thấy đâu kia, tất cả đều là lòng dạ thối nát, chẳng lẽ cứ bỏ qua như vậy, bọn họ làm chuyện xấu chẳng lẽ không bị trừng phạt sao?”
Khương Tự cười cười: “Ác nhân tự có trời thu.”
Hài tử lớn lên ngoài cung chung quy không thể lanh trí như lớn lên ở trong cung, thế thì thật sự rất dễ bị thiệt thòi.
Nói ra thì, ông cũng có trách nhiệm.
Cảnh Minh đế nghĩ như thế, nhìn về phía Úc Cẩn ánh mắt liền nhu hòa hẳn, hỏi: “ Sau khi ngươi trở về qua lại với bằng hữu nào?”
“Nhi thần chỉ qua lại với một vị bằng hữu, chính là Nhị công tử Đông Bình Bá phủ, có điều hắn còn chưa biết thân phận thật sự của nhi thần.”
“Đông Bình Bá phủ?” Cảnh Minh đế suy nghĩ hồi lâu mới có ấn tượng, “Trẫm nhớ, Đông Bình Bá phủ vốn dĩ cùng An Quốc Công phủ kết thân, kết quả tiểu nhi tử của An Quốc Công vì một dân nữ tuẫn tình, lui hôn sự với Đông Bình Bá phủ, là có chuyện này đi?”
Úc Cẩn vẻ mặt mờ mịt: “Nhi thần không biết nha.”
“Ngươi vừa mới trở lại kinh thành, không biết những chuyện này cũng bình thường.”
Nhìn nhi tử lóa mắt như chi lan ngọc thụ, Cảnh Minh đế cười: “Đúng rồi, tiểu nhi tử của An Quốc Công còn là biểu đệ của ngươi. Lão Thất, ngươi thấy việc này thế nào?”
Khuôn mặt tuấn tú của Úc Cẩn nháy mắt kết băng, lạnh nhạt nói: “Nhi thần cảm thấy Quý Tam là một tên khốn nạn không phụ trách nhiệm, vị cô nương bị hắn ta liên lụy từ hôn kia quả thực khổ tám đời mới có dính dáng với hắn.”
Cảnh Minh đế sờ sờ cằm.
Ý nghĩ của lão Thất thực độc đáo nha.
Lúc trước ông nghe xong việc này chỉ cảm thấy mới mẻ, còn chưa có nghĩ tới vị cô nương Đông Bình Bá phủ kia từ hôn xong sẽ như thế nào.
Vừa nghĩ như vậy, Cảnh Minh đế lại cảm thấy mình thân là minh quân hẳn phải có biểu thị gì đó mới đúng.
Ừm, quay đầu lại tìm cơ hội thưởng cho vị cô nương kia vài thứ gì đó đi.
# Edit by Khuynh Vũ #