Tự Cẩm
Chương 233 : Lấy lòng
Ngày đăng: 08:52 30/04/20
Khương Trạm không nghĩ tới Khương An Thành sẽ nhắc tới việc này, nhìn phụ thân đáy mắt trải rộng tơ máu, không khỏi nói: “Phụ thân, Người vất vả cả ngày rồi, vẫn là về nghỉ ngơi trước đi. Con với Dư Thất ca quan hệ rất tốt, huynh ấy sẽ không so đo này đó.”
Khương An Thành trầm mặt, quát: “Dẫn đường!”
Khương An Thành là người có ơn tất báo, dù trước mắt thể xác và tinh thần đều mệt mỏi, ông đều cho rằng hẳn phải tới cửa nói lời cảm tạ, mà không phải nghe Phùng lão phu nhân an bài tùy tiện phái một quản sự tới cửa.
Khương Trạm rụt cổ, vội vàng dẫn đường.
Lúc này đây phụ thân không động đến một ngón tay của hắn, hắn lại không có lá gan so chiêu với phụ thân như trước kia.
Hoặc là nói, trước kia hắn vô tri không sợ, kỳ thật lại ngu xuẩn không hơn.
Đi đến đầu hẻm Tước Tử, hai cha con vừa lúc gặp quản sự Bá phủ xách theo hộp quà vào trong thăm dò.
“Vương quản sự, giao đồ cho ta đi.” Khương Trạm vươn tay.
Vương quản sự vội nói: “Vẫn là lão nô xách cho, lão phu nhân nói rõ lão nô phải đem bạc cảm ơn tới tận cửa cơ.”
Khương Trạm không nhiều lời nữa, đi ở phía trước dẫn đường.
Ba người rất nhanh thì dừng lại trước cửa một hộ có cây táo xiêu vẹo cổ.
“ Phụ thân, Dư Thất ca ở ngay nơi này.”
Khương An Thành tự mình tiến lên gõ cửa.
“Ai?” Cửa mở ra nửa bên, lộ ra khuôn mặt độc nhãn rất có đặc sắc của Lão Vương.
Khương Trạm vội nói: “Lão Vương, đây là phụ thân ta, hôm nay đến nói lời cảm tạ với Dư Thất ca.”
Lão Vương lập tức quay đầu kêu: “Chủ tử, phụ thân Khương công tử tới.”
Úc Cẩn đang ở dưới tàng cây trong viện một bên uống trà một bên giúp Nhị Ngưu vuốt lông, nghe vậy cả kinh nhảy dựng lên, một chân dẫm lên cả đuôi của Nhị Ngưu.
Nhị Ngưu đang hưởng thụ chủ nhân vuốt ve, không nghĩ tới tai bay vạ gió, ngao một tiếng co giò bỏ chạy.
Khương An Thành chỉ thấy một con cún bự vọt về phía ông, không khỏi kinh ngạc.
Úc Cẩn tiễn Khương An Thành ra đến ngoài cửa lớn, nhìn theo ông đi xa.
Lưu lại Khương Trạm thở dài: “Dư Thất ca, so với ta, đại khái phụ thân ta càng hy vọng huynh là con của ổng hơn.”
Úc Cẩn cười đến ý vị thâm trường.
Con rể cũng là con mà, hắn hoàn toàn có lòng tin làm tốt đứa con trai này.
Ách, đương nhiên mấu chốt nhất phải cảm tạ đứa con trai Khương Trạm này phụ trợ —— Úc Cẩn không phúc hậu mà tưởng tượng.
Hai người một lần nữa về lại trong viện, Khương Trạm liên tiếp rót hai chén nước trà.
Úc Cẩn cười hỏi: “ Rượu uống nhiều, đổi uống trà rồi?”
Khương Trạm nâng lên mí mắt liếc Úc Cẩn một cái, nghiêm túc nói: “Dư Thất ca, ta không muốn tiếp tục lăn lộn như trước kia nữa, huynh giúp ta tư vấn chút đi.”
“Đệ có tính toán gì không?”
Khương Trạm gãi gãi đầu, có chút mờ mịt: “Đọc sách ta căn bản không phải kiểu người đó, mỗi ngày đến học đường thuần túy là lãng phí thời gian thôi, song lại nghĩ không ra có thể làm gì. Dư Thất ca, huynh cũng biết tính tình ta, cho dù có làm buôn bán chắc cũng phá sản thôi.”
“Khương Nhị đệ không bằng đến doanh vệ làm việc đi?”
Ánh mắt Khương Trạm sáng lên, nhưng lại nhanh chóng ảm đạm: “ Người nhà bình thường doanh vệ sẽ không đồng ý cho ta vào, muốn vào cấm vệ quân cần nhờ quan hệ —— “
“ Không bằng ta giúp đệ hỏi một chút xem.”
“Dư Thất ca quen biết người?”
Úc Cẩn cười nói: “Cơ duyên xảo hợp nhưng thật ra kết bạn được với mấy bằng hữu dùng được, tóm lại ta thử xem trước rồi nói sau.”
“Đa tạ Dư Thất ca.” Tâm tình trầm trọng của Khương Trạm hơi hòa hoãn, đương nhiên đả kích to lớn vì bị nam nhân chiếm tiện nghi trong một chốc là không thể nào khôi phục ngay được.
Khương An Thành tâm sự với Úc Cẩn một phen, trở lại trong phủ tâm tình cũng khá hơn, chính là có một người tâm tình lại hỏng bét.
Khương nhị lão gia đến Lễ Bộ Thượng Thư phủ mặt xám mày tro trở về. # Edit by Khuynh Vũ#