Tự Cẩm

Chương 236 : Cha ta là Hoàng Thượng

Ngày đăng: 08:52 30/04/20


Dương phụ cũng không phát hiện ngữ khí Chân Thế Thành cổ quái, cười lạnh nói: “Chân đại nhân lẽ nào muốn bao che thuộc hạ?”



“ Cái này tuyệt đối sẽ không. Chẳng qua bản quan có chuyện quan trọng trước nhắc nhở Dương huynh, vị thuộc hạ kia của ta cùng lệnh công tử bất hạnh ra đi tuyệt đối không có quan hệ.”



“Vẫn là trước gặp người rồi nói sau!” Trong cái nhìn của Dương phụ, lời này của Chân Thế Thành thuần túy là giúp thuộc hạ biện giải.



Không liên quan?



Lúc ấy nếu có thể cứu tiểu tử Đông Bình Bá phủ, dựa vào cái gì không cứu được con của ông ta?



Coi như không liên quan ông ta cũng sẽ tìm ra liên quan!



Dương phụ hạ quyết tâm gây chuyện, thần sắc âm trầm chờ.



Úc Cẩn giờ phút này còn đang ở dân trạch trong hẻm Tước Tử.



Lấy được niềm vui của nhạc phụ đại nhân tương lai, tâm tình của Úc Thất hoàng tử rất không tệ, nổi lên tâm tư nhàn hạ cầm bàn chải nhỏ chải lông cho Nhị Ngưu.



Nhị Ngưu vẻ mặt hưởng thụ nằm dưới tàng cây, đôi mắt nửa híp.



Không bao lâu nha dịch tới, mời hắn đến Thuận Thiên Phủ một chuyến.



“ Người Dương gia tới, chỉ mặt gọi tên muốn gặp ta?”



Úc Cẩn tuy rằng không phải người có tính tình tốt, lại có quan hệ không tồi với mấy nha dịch, nha dịch tiến đến nhắc nhở nói: “ Vị lão gia của Dương gia cho rằng ngài có liên quan đến cái chết của công tử Dương gia, nhìn dáng vẻ là tới gây chuyện, ngài phải cẩn thận đó.”



“Gây chuyện?” Úc Cẩn hơi híp mắt, nhàn nhạt nói, “Đi thôi.”



Á, tâm tình nóng lòng muốn thử này của hắn là sao nhỉ? Hắn trước kia không phải người thích gây sự nha.



Nghĩ đến Khương Tự đêm qua đầu tiên là ngâm mình ở trong nước, sau lại giết người, Úc Cẩn liền đau lòng vô cùng.



Nếu không phải tên khốn kiếp Dương Thịnh Tài kia, sao lại làm A Tự ô uế tay?



Nghĩ đến đây, hắn liền cảm thấy quá tiện nghi cho tiểu tử kia rồi.




Nữ nhi của Dương phụ là Thái Tử Phi, ông ta so với Úc Cẩn còn lớn hơn một lứa, khiếp sợ qua đi đương nhiên không đến mức thất thố, dù sao so với Thái Tử một Yến Vương cũng chẳng tính là gì.



Úc Cẩn cười cười: “Dương lão gia hiện tại sẽ không cho rằng ta là tiểu quan phóng hỏa nữa đi?”



Dương phụ ho khan một tiếng: “Đây tự nhiên là hiểu lầm, mong rằng Vương gia chớ trách.”



“Không dám.”



Dương phụ khôi phục trấn định, càng thêm không thèm để ý Úc Cẩn.



Ông ta chính là nhạc phụ của Thái Tử, nếu lén bàn luận, Yến Vương còn phải kêu hắn một tiếng Bá phụ mới đúng.



Úc Cẩn nhạy bén cỡ nào, vừa thấy thần sắc Dương Phụ liền bực.



Thiểu năng trí tuệ này lẽ nào cảm thấy lên làm nhạc phụ Thái Tử là có thể ở trước mặt hắn làm ưng đuôi to? Quả thực buồn cười.



Úc Cẩn liền ôm quyền với Chân Thế Thành, nghiêm mặt nói: “Chân đại nhân, Dương lão gia đối với ta là sự hiểu lầm, nhưng chỗ ta có một tình huống phải báo cáo với đại nhân, đây cũng tuyệt đối không phải hiểu lầm.”



“Ách, không biết Vương gia có chuyện gì muốn nói?” Đôi mắt hồ ly của Chân Thế Thành híp lại.



Bằng vào kinh nghiệm, có trò hay tới!



Úc Cẩn liếc Dương phụ một cái, sóng mắt lãnh lãnh đạm đạm.



Dương phụ không biết vì sao da đầu tê rần, trong lòng dâng lên dự cảm điềm xấu.



“Kỳ thật đêm qua khi Nhị công tử Đông Bình Bá phủ rơi xuống nước, ta nhìn thấy.”



“Nhìn thấy cái gì?” Chân Thế Thành lập tức truy vấn.



Trái tim Dương phụ không hiểu sao nhấc lên.



“Nhìn thấy một đôi tay đẩy Nhị công tử Đông Bình Bá phủ từ cửa sổ ra ngoài.” Úc Cẩn bình tĩnh nói. # Edit by Khuynh Vũ #