Tự Cẩm
Chương 253 : Kiên trì
Ngày đăng: 08:52 30/04/20
Chân Thế Thành nghe nói việc này, mắng cho Chân Hành một trận: “ Tuổi trẻ khinh cuồng!”
Chân Hành vội cúi đầu nhận sai: “Nhi tử uống nhiều quá.”
Y thừa nhận đại công tử Đông Bình Bá phủ Khương Thương học thức không tồi, chính là dẫm lên y nổi danh thì không thể nhịn được.
Y cực cực khổ khổ thi một cái Giải Nguyên trở về, bao nhiêu năm sau người khác đều nói là bởi vì Khương Thương không thi xong mới để cho y nhặt tiện nghi, chẳng phải muốn nghẹn khuất mà chết. Lúc này không kịp thời đính chính thanh danh cho bản thân, chẳng lẽ phải chờ đến tương lai tóc bạc phơ mới biện giải sao?
Với cả —— nghĩ đến Đông Bình Bá phủ, trong lòng Chân Hành gợn lên từng đợt sóng nho nhỏ.
Y nghẹn một hơi lấy được Giải Nguyên, cũng là hy vọng nàng có thể nhìn thấy hào quang của y.
Có lẽ nàng sẽ sửa lại chủ ý thì sao.
Lần ấy cự tuyệt, Chân Hành quyết ý yên lặng thu hồi tất thẩy tâm tư, thế nhưng thiếu niên mới quen mùi vị ái tình muốn quên đi lần đầu tiên động tâm há là chuyện dễ dàng như vậy.
Nói cho cùng, là có vài phần không cam lòng.
Mà Chân Hành có kiêu ngạo làm cho chính mình trở nên càng ưu tú hơn, ưu tú đến chẳng sợ đối phương không thích, cũng không thể bỏ qua hào quang của y.
“Phụ thân, nếu không Người mang theo nhi tử đi Đông Bình Bá phủ nhận sai?”
Chân Thế Thành cảm thấy nhi tử đề nghị không tồi.
Tiểu cô nương kia gọi hắn một tiếng Thế bá, Đông Bình Bá và hắn cũng rất hợp cạ, hiện giờ đã xưng huynh gọi đệ, vậy hành vi bừa bãi của nhi tử ở bữa tiệc Lộc Minh Yến e không thể giả câm vờ điếc được, mang theo nhi tử đi Đông Bình Bá phủ bày tỏ thái độ là phải có.
Chân Hành vừa thấy biểu tình của phụ thân đại nhân, trong lòng biết có hi vọng, khóe miệng hơi hơi nhếch lên.
Chân Thế Thành đang muốn gật đầu, liếc mắt thoáng nhìn nụ cười như có như không bên khóe miệng nhi tử bỗng nhiên tỉnh táo lại, dựng râu nói: “Tiểu tử thúi, con là đi Bá phủ người ta xin lỗi, hay là đi trêu hoa ghẹo nguyệt?”
“Khụ khụ khụ.” Chân Hành ho khan khù khụ, lỗ tai bạch ngọc rất nhanh trở nên đỏ bừng, dở khóc dở cười nói, “Phụ thân, Người nói cái gì thế?”
Y là loại người này sao!
Cửa kẽo kẹt một tiếng mở ra, Chân Hành đi đến.
“Hành nhi có việc?” Thấy Chân Hành trở tay đóng cửa lại, Chân phu nhân hỏi.
Chân Hành vái chào Chân phu nhân: “Mẫu thân, vừa rồi người với phụ thân tranh chấp, nhi tử ở ngoài cửa không cẩn thận nghe được.”
Râu Chân Thế Thành run lên.
Không cẩn thận nghe được? Không hổ là Giải Nguyên lang, dùng từ rất có trình độ năm đó của hắn.
Chân phu nhân bình tĩnh nhìn nhi tử, khó hiểu ý tứ mà y nói lời này.
“Mẫu thân, Người đừng trách phụ thân, là nhi tử…… Nhi tử muốn đi lần nữa……” Nói đến sau, sườn tai thiếu niên đều đỏ cả lên.
Trực tiếp bộc lộ tâm tư ở trước mặt cha mẹ như thế, nói không xấu hổ là không thể nào, nhưng vì cơ hội vạn nhất ấy, này đã tính là gì?
“Hành nhi!”
“Mẫu thân, Người nghe con nói.” Chân Hành ngước mắt, không chút nào lùi bước đối diện với Chân phu nhân, “Người là muốn tốt cho nhi tử, nhi tử tất cả đều hiểu được. Chỉ là…… Dễ dàng từ bỏ tuy sẽ giảm đi rất nhiều tra tấn, nhưng sẽ có thêm rất nhiều tiếc nuối. Mẫu thân, nhi tử không muốn có tiếc nuối.”
Cũng nên thử lại một lần, dùng thân phận quang minh chính đại của y.
Ít nhất muốn nàng biết y là ai, ít nhất muốn cho cô nương mà lần đầu tiên y động tâm biết y lớn lên có bộ dáng gì.
Y chẳng sợ đã định là khách qua đường trong cuộc đời nàng, ít nhất cũng mạnh hơn so với chưa bao giờ đi ngang qua.
Chân Hành chưa bao giờ hối hận ở trong rừng thanh u an tĩnh ngẫu nhiên gặp được thiếu nữ như tinh quái kia, mặc dù từ đây chịu đủ tra tấn.
“Mi nương, người trẻ tuổi biết kiên trì là chuyện tốt, còn nhớ rõ chúng ta khi đó sao?”
Chân phu nhân thần sắc biến đổi, rốt cuộc nhẹ nhàng gật gật đầu.