Tự Cẩm
Chương 271 : Thu lưu
Ngày đăng: 08:52 30/04/20
Khóe miệng Khương Tự mang theo ý cười nhàn nhạt, ánh mắt bình tĩnh thâm trầm, cho người ta cảm giác tính tình khó dò.
Thiếu nữ có hơi hoảng, khóc nói: " Cô nương nếu không cần ta, ta liền không có chỗ để đi, cuối cùng vẫn bị con ma cờ bạc ca ca của ta bán vào đường cùng thanh lâu......"
Khương Tự thở dài.
Cho nên nói người tốt không dễ làm, chẳng những phải hao tiền của ngươi, còn muốn ngươi phụ trách.
"Cho nên muốn ta tìm người vừa mới rời đi cầm kim châu trở lại sao?" Lẳng lặng nghe thiếu nữ khóc lóc kể lể trong chốc lát, Khương Tự mặt vô biểu tình hỏi.
Tiếng khóc của thiếu nữ im bặt, bởi vì dừng gấp mà nấc cụt một cái, khuôn mặt nháy mắt trướng đến đỏ bừng.
Nàng ta đã có thể xác định, vị tiểu thư khuê các trước mắt tuyệt đối không giống với các tiểu thư khuê các khác!
Thấy thiếu nữ bị nghẹn đến á khẩu không trả lời được, Khương Tự khí thuận một ít.
Tuy rằng đã ra quyết định tạm thời không thay đổi quỹ đạo ban đầu, nhưng nhìn thấy kẻ diễn kịch hãm hại trưởng tỷ vẫn quá là chán ghét.
Khương Y nhịn không được nhắc nhở nói: "Tứ muội, bớt tranh cãi."
Trước công chúng một nữ hài tử ngôn ngữ quá sắc bén cũng không phải chuyện gì tốt, lan truyền ra sẽ bất lợi với thanh danh của Tứ muội.
Khương Tự hiểu được lo lắng của Khương Y, trong lòng không cho là đúng.
Nếu vì muốn có thanh danh tốt mà phải nén giận thậm chí ủy khuất cầu toàn, như vậy thanh danh tốt không cần cũng thế.
Thiếu nữ quay đầu, lại quỳ xuống với Khương Y: "Cầu phu nhân thu lưu ta đi, ta cái gì cũng biết làm, chỉ cần cho ta một chỗ dung thân, có miếng cơm ăn là được......"
Mắt nhìn thấy người vây lại xem náo nhiệt càng ngày càng nhiều, thanh âm nghị luận hỗn loạn truyền vào trong tai, Khương Y có chút xấu hổ, chần chờ một lát liền hạ quyết tâm: "Tứ muội, nếu muội không tiện, vậy cứ để vị cô nương này đi theo ta đi, nhìn bộ dáng này của nàng ta nếu như trở về e là không có đường sống......"
Khương Tự đương nhiên sẽ không bởi vì Khương Y gật đầu mà thả lỏng, trong lòng đã có tính toán khác.
Khương Y tâm sự nặng nề, nghĩ đến chuyện muội muội báo quan liền mặt ủ mày chau.
"Khoan đã, đây là đi chỗ nào?" Ngoài xe truyền tới thanh âm giật mình của Chu Tử Ngọc.
Lão Tần trả lời: "Cô nương nói hồi Bá phủ."
Chu Tử Ngọc ghìm chặt dây cương, cất giọng nói: "Dừng lại!"
Xe ngựa chậm rãi đi ngang qua bên người Chu Tử Ngọc, theo sát là một roi lão Tần quất xuống, ngựa kéo xe cất vó chạy đi, xe ngựa chớp mắt vọt đi, lưu lại Chu Tử Ngọc bị bụi đất kích thích sặc đến ho khan liên tục.
Xe ngựa đột nhiên tăng tốc khiến Khương Y hoảng sợ, đỡ vách xe thăm dò nhìn ra bên ngoài, thấy Chu Tử Ngọc bị ném ở phía sau, vội la lên: "Tứ muội, chuyện gì thế này?"
Khương Tự cười tủm tỉm khuyên giải an ủi Khương Y: "Đại tỷ đừng nóng vội, chúng ta trước về Bá phủ đem chuyện xảy ra hôm nay nói với phụ thân."
Khương Y không nghĩ tới Khương Tự làm thật, biểu tình mang theo vội vàng: "Tứ muội, đây là việc của Chu phủ, trở lại trong phủ ta với tỷ phu muội sẽ tỉ mỉ điều tra, hà tất nháo đến Bá phủ làm phụ thân lo lắng chứ?"
Khương Tự không dao động: "Đại tỷ ngồi vững đi."
"Tứ muội --"
Mặc kệ Khương Y nôn nóng thế nào, xe ngựa dưới sự xua đuổi của lão Tần nhanh chóng lao tới trước đại môn Đông Bình Bá phủ.
Khương Y là người tình tình mềm lòng, đến lúc này cũng chỉ có thể căng da đầu đi theo Khương Tự vào trong.
Khương Tự mới bước vào đại môn Bá phủ, bỗng dưng cảm thấy vài phần không bình thường.