Tự Cẩm

Chương 353 : Khương cô nương am hiểu cái gì ?

Ngày đăng: 08:54 30/04/20


Cái đảo mắt cộng nụ cười yếu ớt của hắn, không biết khiến bao nhiêu quý nữ chú ý tất cả mặt đỏ tim đập, rối rít cúi đầu, rồi sau đó lại không cam lòng, nhịn sự ngượng ngùng lặng lẽ ngó xem.



Đúng là cái tuổi tình đậu sơ khai, thiếu nữ hoài xuân, nữ hài tử có thể chân chính làm được chỉ lấy lợi ích gia tộc làm trọng mà không nhìn bề ngoài rốt cuộc vẫn là con số rất ít.



Khương Tự mắt lạnh nhìn này hết thảy, có loại đắc ý cùng khó chịu vi diệu, rồi sau đó lại khinh bỉ mình sâu sắc: Đắc ý cũng thôi đi, vì dù sao nam nhân của mình là người xuất chúng đáng để đắc ý, nhưng nàng lại không phải người thích ăn dấm, khó chịu cái gì?



Đều là bị hủ dấm Úc Thất dạy hư.



Nghĩ này đó, Khương Tự mím môi mỉm cười.



Tâm tình Úc Cẩn cũng rất tốt.



Rốt cuộc có thể lấy thân phận hoàng tử quang minh chính đại qua lại với A Tự rồi.



Qua hôm nay, nàng chính là cô nương của hắn.



Thục Vương có loại cảm giác bị đệ đệ đoạt mất nổi bật, có điều y cũng không quá để ý.



Một người nam nhân, đặc biệt là nam nhân xuất thân hoàng thất, diện mạo là thứ không quan trọng nhất, y so đo cái này không khỏi quá kém cỏi.



Hiền phi lại cười nói: “Hai vị Vương gia ngồi đi, vừa lúc lãnh hội phong phạm của quý nữ kinh thành chúng ta một chút.”



Úc Cẩn cùng Thục Vương ngồi xuống.



Có hai vị Vương gia tuổi trẻ lại anh tuấn ở đây, chúng nữ tức khắc như tiêm máu gà, chẳng sợ cật lực bày ra tư thái rụt rè, vẫn như cũ có thể từ giơ tay nhấc chân nhìn ra tâm tình nhảy nhót.



Cho dù không được chọn trúng, cho dù hai vị Vương gia trước mắt có không phải thân phận hoàng tử, chỉ là quý công tử tầm thường, thì xuất phát từ thiên tính của nữ hài tử, ai lại không muốn biểu hiện ra một mặt tốt nhất đâu?



Rất nhanh mọi người ngồi đây liền được nghe đủ nhìn đủ.



Đánh đàn, thổi tiêu, trống sắt, đặc biệt là Tam cô nương Thọ Xuân Hầu phủ múa một đoạn Hồ Toàn khấu lăng ba xuất sắc tuyệt luân, khiến người không kịp nhìn.



Một điệu Khấu lăng ba hoàn tất, toàn trường thế nhưng lặng ngắt trong chớp mắt, chậm chạp không có quý nữ lên sân khấu.



Ai cũng không muốn bị khấu lăng ba đè ép thành bình hoa bình thường, lót đường cho người khác.



Khương Tự vỗ tay theo đại đa số rồi mới ngừng, chợt phát hiện một đạo ánh mắt dừng ở trên người.




Khương Tự thấy trên mặt Trần Tuệ Phúc hiện vẻ khó xử, nhẹ nhàng cong môi.



Đứa nhỏ ngốc, đợi lát nữa ngươi mới có thể biết cái gì gọi là khó coi.



Khương Tự xác thật bực.



Ngầm chèn ép tranh chấp, nàng có thể coi như tiểu cô nương không hiểu chuyện, lười phản ứng lại, nhưng đây là trường hợp gì?



Có hai vị nương nương ở đây, hoàng tử cũng ở đây, nàng nếu là cô nương tầm thường, bị chèn ép lên sân khấu mất mặt, phỏng chừng từ đây sẽ không gượng dậy nổi nữa.



Không tiếc hủy diệt tiền đồ một người, hai người lại vẫn không có thù hận trực tiếp, này liền không phải không hiểu chuyện, mà là ác độc.



Ở trong cái nhìn của Khương Tự, ác độc là chẳng phân biệt tuổi.



Một khi đã thích ăn quả đắng như vậy, vậy nàng giáo huấn người đương nhiên sẽ không nương tay.



Thương hương tiếc ngọc là không có, đời này đều không có, ai bảo nàng không phải nam nhân đâu.



Khương Tự đón nhận vô số ánh mắt đi tới giữa sân.



Úc Cẩn mân chặt môi mỏng đè nén lo lắng, Thục Vương thì lần đầu tiên lộ ra vẻ mặt chuyên chú.



“Không biết Khương cô nương muốn triển lãm tài nghệ gì?” Hiền phi nhàn nhạt hỏi.



Khương Tự thong dong cười: “Vừa rồi thưởng thức tài nghệ của các vị cô nương, trình độ vượt xa thần nữ, thần nữ liền không làm trò cười cho thiên hạ, tính toán biến cái ảo thuật, hy vọng có thể làm tất cả mọi người vui vẻ.”



Ảo thuật?



Hiền phi theo bản năng nhíu mày.



Chúng nữ lộ ánh mắt tò mò, sâu trong mắt lại cất giấu trào phúng.



Ở trường hợp này làm ảo thuật? Đây cũng quá không lên nổi mặt bàn đi.



“Xin giúp ta đi ngắt hai nhánh nụ hoa mai, hai cái bình lưu li đựng nửa nước trong.”