Tự Cẩm

Chương 366 : Thánh chỉ

Ngày đăng: 08:54 30/04/20


# Edit by Khuynh Vũ #



Khương An Thành đi nhanh như bay, Khương Tự nhắm mắt theo đuôi theo ở phía sau.



Khương An Thành bỗng nhiên dừng lại, nhìn nữ nhi một cái, tức giận như lửa trong gió, khi thì bùng cao vút, khi thì hạ xuống thấp.



Lặp đi lặp lại như thế vài lần, ông ném xuống một câu: “Đi theo ta.”



Cha con hai người nhanh chóng tới thư phòng.



Khương An Thành đặt mông ngồi xuống, ngó nữ nhi không nói một lời một cái, chỉ chỉ ghế dựa: “Ngồi đi.”



Khương Tự ngồi xuống, đem vạt áo bị nước trà ướt nhẹp nhấc nhấc sang một bên.



Khương An Thành thấy thế thở dài, buồn rầu gãi gãi đầu: “Tự Nhi, con nhận được thiệp mời trong cung sao cũng không nói với ta một tiếng? Coi như vi phụ không ở nhà, cũng có thể để hạ nhân đưa tin cho ta mà.”



Khương Tự liền cười: “Nữ nhi cảm thấy không phải đại sự gì.”



“Không phải đại sự?” Khương An Thành trừng mắt, “Loại yến hội không thể hiểu được này nên cáo ốm rồi gạt đi, bằng không cũng sẽ không bị xú tiểu tử Yến vương không biết xấu hổ đó quấn lấy!”



Khương An Thành nói tới đây, đột nhiên sửng sốt: “Tự Nhi, con nhìn thấy Yến Vương rồi?”



“Dạ.”



“Vậy ——”



“Không nghĩ tới Yến Vương chính là Dư công tử.” Khương Tự chủ động nói.



Khương An Thành một quyền nện lên bàn sách: “Tiểu tử này, xem ra đã sớm đánh chủ ý vào con rồi!”



Khương Tự cười khanh khách khuyên: “Phụ thân, ngài đừng nóng vội, chuyện tuyển phi là Hoàng Thượng và nương nương làm chủ.”



Khương An Thành thở phào: “Nếu không phải như thế, ta đâu còn ngồi yên đây được! Được rồi, con cũng thả tâm lại trong bụng, trở về thay quần áo đi. Về phần tổ mẫu con bên kia…… Gần nhất đừng lắc lư trước mặt bà ấy là được.”



“Vậy nữ nhi cáo lui.”



Khương Tự đi ra thư phòng, giương mắt nhìn bầu trời.



Trời bắt đầu trong, ánh mặt trời vàng chói xuyên thấu qua tầng mây phủ xuống, dát lên cho mái ngói xanh trên nóc nhà một tầng kim quang.
Lấy hiểu biết của nàng với Úc Thất, đêm nay hắn tám chín phần mười sẽ tới.



Mới chuyển qua những ý niệm này, song cửa sổ liền phát ra tiếng vang.



“Cô nương?” A Xảo dò hỏi ý tứ của Khương Tự.



Khương Tự khẽ gật đầu.



A Xảo thuần thục quơ lấy bình hoa trên kỷ trà cao cao rồi bước tới, thấp giọng hỏi: “Ai?”



Lúc nào cũng không thể chủ quan, vạn nhất ngoài cửa sổ không phải Dư công tử, còn có thể đập cho một bình hoa rồi lại căng cuống họng gọi người.



Ngoài cửa sổ: “Gâu!”



A Xảo vội mở cửa sổ ra, một con cún bự nhảy vào.



Nhìn thấy Nhị Ngưu, Khương Tự vui mừng khôn xiết, bước nhanh tới đón rồi dùng sức xoa xoa đầu cún bự, gỡ xuống túi gấm trên cổ nó mở ra.



Trên giấy vẽ một thanh ngọc như ý xanh biếc.



Khương Tự thấy thế hé miệng cười, một trái tim mới hoàn toàn buông xuống.



Sáng sớm hôm sau, vài tên nội thị lặng lẽ ra hoàng cung, chia làm hai nhánh đội ngũ ngồi xe ngựa chạy theo hai phương hướng khác nhau.



Trước quầy điểm tâm đầu hẻm Du Tiền chỗ Đông Bình Bá phủ vây quanh không ít người, mùi thơm bánh bao bánh quẩy nhắm thẳng lượn vào tường cao đại viện.



A Man một tay chống nạnh, đang cùng gác cổng lý luận: “Ta chỉ là tới đầu hẻm mua mấy cái màn thầu thịt ăn, dựa vào cái gì không cho phép ta ra ngoài?”



Người gác cổng cả mí mắt đều không nâng: “Lão phu nhân phân phó, không có việc gì không cho phép ra cửa.”



“Mua màn thầu thịt không phải có việc?”



“Có việc phải có đối bài của quản sự.”



“Đi ngươi chứ đối bài, quả thực ăn no rảnh việc.” A Man thấy chết sống nói không thông, một tay túm lấy người gác cổng ném ra ngoài.



Nội thị mang theo thánh chỉ tiến đến nhìn lão nhân bị quăng ngã ở trước mặt, tức khắc đầy kinh ngạc.