Tự Cẩm
Chương 373 : Gieo gió gặt bão
Ngày đăng: 08:54 30/04/20
Phùng mụ mụ lạnh mặt trừng mắt liếc nhìn nha hoàn một cái: “Thất thần làm gì, còn không hầu hạ Nhị cô nãi nãi uống thuốc!”
Hai nha hoàn liếc nhau, trong đó một người bưng chén thuốc lên đi về phía Khương Thiến: “Nhị cô nãi nãi, uống thuốc đi.”
Tuy rằng trước đó lúc chuẩn bị dùng kéo đâm chết Khương Tự ôm tâm lý đồng quy vu tận, nhưng sau khi tinh thần hòa hoãn lại, nhìn chén thuốc đen nhánh này, Khương Thiến vẫn cảm thấy sợ hãi.
Nàng ta lui về sau từng chút, cao giọng nói: “Ta không uống, các ngươi cút cho ta!”
Phùng mụ mụ thở dài: “Nhị cô nãi nãi, bị bệnh thì phải uống thuốc, ngài không phải tiểu hài tử, đạo lý này hẳn phải hiểu.”
“Ngươi là cái thứ gì? Chẳng qua là một con chó bên người lão phu nhân, thấy ta gặp nạn, cũng dám trơ mặt giáo huấn chủ tử!” Khương Thiến tức giận mắng.
Phùng mụ mụ nghe xong lời này trên mặt thì bình tĩnh, đáy mắt lại hiện lên lửa giận, lạnh lùng nói: “Còn chờ cái gì, mớm thuốc cho Nhị cô nãi nãi!”
Một người nha hoàn giữ lấy Khương Thiến.
Khương Thiến liều mạng giãy giụa: “Cút đi, ta không uống!”
Nàng ta cho dù chết, cũng không nên chết một cách uất ức hèn nhát như thế này!
“Khương Tự đâu? Ta muốn gặp Khương Tự!” Đến lúc này, Khương Thiến hoàn toàn không nghĩ tới tìm Phùng lão phu nhân cầu tình nữa, tâm tâm niệm niệm chính là gặp Khương Tự.
Có mấy lời, không hỏi cho rõ ràng, không nói cho thống khoái, nàng ta không cam tâm!
Phùng mụ mụ bật cười: “Nhị cô nãi nãi, ngài thật đúng là không nhìn rõ tình cảnh của bản thân. Tứ cô nương là thân phận gì? Đó chính là Yến Vương phi tương lai, trong Bá phủ còn ai tôn quý hơn Tứ cô nương, há là ngài muốn gặp là gặp? Huống chi ngài còn làm ra loại chuyện đó với Tứ cô nương——”
Nhắc tới việc này, Phùng mụ mụ lắc đầu.
Nhị cô nương đúng là điên rồi, cũng may Tứ cô nương bình yên vô sự.
“Ta muốn gặp Khương Tự!” Khương Thiến dùng sức đẩy nha hoàn ra.
Hai nha hoàn cho rằng nàng ta muốn chạy, vội đi chặn cửa, lại không ngờ Khương Thiến xoay người chạy vào phòng trong, rồi nhanh chóng lao ra, đem một cái hộp gỗ lim quăng tới trước mặt Phùng mụ mụ.
Hộp bị bung ra, lộ ra một hộp châu báu trang sức.
Ánh mắt Phùng mụ mụ co rút: “Nhị cô nương đây là ý gì?”
Khương Thiến hơi há mồm, những chất vấn kia phảng phất như bóng da bị chọc thủng, lập tức vô tung vô ảnh.
“Nhị tỷ đã rõ rồi, vậy ta đi đây.”
Khương Thiến đột nhiên nghĩ tới cái gì, duỗi tay bắt lấy ống tay áo Khương Tự: “ Sự việc thế tử bại lộ, có phải là bởi vì ngươi không?”
Khương Tự rũ mắt nhìn cái tay tái nhợt khô khốc kia, không có phủ nhận.
“Thật là ngươi!” Khương Thiến đỏ bừng mắt, như mãnh thú mất khống chế, “Ngươi tiện nhân này, hóa ra ta rơi vào hoàn cảnh như hiện giờ đều là ngươi làm hại!”
Khương Tự dùng sức rút ống tay áo ra, một tát vung tới.
Bốp một thanh âm vang lên, trên mặt Khương Thiến có thêm một dấu tay đỏ bừng.
Khương Tự nhíu mày: “Vốn dĩ không muốn ô uế tay, chỉ là không nghĩ tới đến lúc này rồi ngươi còn chấp mê bất ngộ. Cái gì gọi là ngươi rơi vào hoàn cảnh như vậy là ta làm hại? Theo ý của ngươi, ta đáng để ngươi tính kế rồi bị Trường Hưng Hầu thế tử lăng nhục thậm chí giết hại, sau đó ngươi tiếp tục phong quang làm thế tử phu nhân của ngươi, thờ ơ nhìn Tào Hưng Dục tiếp tục hại người mới tính xứng đáng với ngươi?”
Khương Tự càng nói càng lạnh: “Nói thờ ơ là coi trọng ngươi, chỉ sợ Tào Hưng Dục gặp khó xử ngươi còn muốn giúp một phen nhỉ? Khương Thiến, ngươi nghe cho rõ, ngươi rơi vào hoàn cảnh hiện giờ không phải bất luận kẻ nào làm hại, là do chính ngươi!”
Nàng nói xong, xoay người đi ra cửa.
“Khương Tự, ngươi đồ tiện nhân nhẫn tâm, ngươi cho rằng thành Vương phi là có thể phong quang vô hạn? Ngươi sẽ có báo ứng, nhất định sẽ có báo ứng!”
Khương Tự dừng bước, xoay người cười: “Ít nhất ở trên người của ngươi, ta sẽ không có báo ứng, mắt của ông trời còn chưa có mù!”
Cửa mở, Phùng mụ mụ mang theo hai nha hoàn không một tiếng động tiến vào.
“Nhị cô nãi nãi, uống thuốc đi.”
“Ô ô ô ô ——” Giãy giụa một hồi, Khương Thiến dùng sức móc yết hầu lăn lộn trên mặt đất, dần dần không còn phát ra thanh âm.
Rất nhanh trong phủ trên dưới đều biết Nhị cô nãi nãi bị bệnh rất nặng, ngay cả nói đều nói không được.
Lão phu nhân lên tiếng, đưa Nhị cô nãi nãi tới thôn trang dưỡng bệnh.
Khương Thiến câm, trước khi bị tiễn đi, Tiêu bà tử lặng lẽ tới xem nàng ta.