Tự Cẩm
Chương 375 : Gõ
Ngày đăng: 08:54 30/04/20
Vừa nghe Tứ cô nương cho mời, trong lòng Tiêu bà tử nhảy dựng, trên mặt lại không dám nói gì, ngoan ngoãn theo A Man tới Hải Đường Cư.
“Cô nương, Tiêu mụ mụ tới rồi.”
Nghe xong A Man bẩm báo, Khương Tự buông chén trà trong tay: “Để bà ta vào.”
Tiêu bà tử cụp mi rũ mắt đi vào, hành lễ với Khương Tự: “Thỉnh an Tứ cô nương.”
Nhất thời không có động tĩnh.
Tiêu bà tử trong lòng bồn chồn, vẫn duy trì tư thế hành lễ không dám động.
Không biết bao lâu, một đạo thanh âm mềm nhẹ lãnh đạm truyền đến: “Không cần đa lễ.”
Tiêu bà tử thầm thở phào, đứng dậy.
“Tiêu mụ mụ.”
“Có lão nô, không biết Tứ cô nương có gì phân phó?”
Khương Tự nhìn Tiêu bà tử, chỉ cảm thấy buồn cười.
Khom lưng uốn gối như vậy trước kia nào sẽ xuất hiện trên người bà tử tâm phúc của Nhị thái thái, khó trách con người đều muốn trèo chỗ cao.
Đánh giá chốc lát, Khương Tự đi thẳng vào vấn đề nói: “Tiêu mụ mụ, bà có tính toán gì ta mặc kệ, chỉ có một điểm phải nhắc nhở bà, chớ có duỗi tay đến đại phòng.”
Tinh thần Tiêu bà tử chấn động, kinh ngạc nhìn về phía Khương Tự.
Trên mặt thiếu nữ không có bao nhiêu biểu tình, chỉ có một đôi mắt đen như đá quý lộ ra lạnh lẽo thấu xương.
Tiêu bà tử bất chợt rùng mình.
“Tứ cô nương, lão nô ——”
Khương Tự lành lạnh đánh gãy lời Tiêu bà tử: “Hồng Nguyệt chết, bà không cam tâm.”
Tiêu bà tử tựa như gặp quỷ gắt gao nhìn chằm chằm Khương Tự, trong lòng nhấc lên sóng lớn.
“Được rồi, ai gia mệt mỏi, Hoàng Thượng trở về đi.”
Cảnh Minh Đế cảm thấy lão thái thái tám phần là nghĩ thông rồi, cười nói: “ Vậy ngài nghỉ ngơi thật tốt, nhi tử liền về trước, ngày mai lại đến thăm ngài.”
“Không cần.” Thái Hậu nhắm mắt, càng bực mình hơn.
Cảnh Minh Đế lại khuyên một câu: “Mẫu hậu cũng đừng vì chuyện của bọn nhỏ mà quá nhọc lòng, con cháu đều có phúc của con cháu, có thể sống tốt hay không cuối cùng vẫn phải xem bản thân bọn nó. Nếu như không hiểu chuyện, chính là cưới một thiên tiên trở về cũng sẽ khiến chướng khí mù mịt như thường.”
Nói tới đây, Cảnh Minh Đế lại giận Thái Tử.
Cái đồ không biết cố gắng, Thái Tử Phi đức dung ngôn công mặc dù không thể xưng là đứng đầu, nhưng các phương diện cũng đều không tồi, thế nào lại ngày ngày vắng vẻ chứ?
Sủng thiếp diệt thê đặt ở nhà tầm thường sẽ rối loạn nội trạch, nếu phóng tới hoàng thất, đặc biệt là trên người trữ quân, nói không chừng sẽ gặp họa quốc.
Rời khỏi Từ Ninh Cung, Cảnh Minh Đế lập tức gọi Thái Tử đến, trút xuống một trận giáo huấn.
Thái Tử cũng sửng sốt.
Hắn làm cái gì?
Phụ hoàng quản có phải hơi rộng rồi không, hắn không thích Thái Tử Phi cũng bị giáo huấn?
Trở lại Đông Cung, Thái Tử lật bàn một trận, tức giận đến xoay vòng vòng.
Hắn đã nghe nói, tức phụ của lão Thất mỹ mạo tựa thiên tiên, lúc trước nếu cho hắn cưới một Thái Tử Phi như vậy, hắn cũng sẽ không nhìn đến phiền á!
Rõ ràng là phụ hoàng không để ý hắn, lại luôn trừng to mắt kiếm tật xấu của hắn!
Thái Tử càng nghĩ càng bất bình, trong lòng đột nhiên sinh ra một ý niệm: Mẫu hậu đi lâu như vậy, phụ hoàng có phải hay không nghe phải gió bên gói mấy yêu phi kia quá nhiều, muốn đổi Thái Tử hắn?
Trong Ngự thư phòng, Phan Hải thật cẩn thận khuyên: “Hoàng Thượng chớ có tức giận hại thân, dần dần Thái Tử sẽ có thể nghiệm ra khổ tâm của ngài thôi.”
“Dần dần? Trẫm thấy nó hoàn toàn không toát ra được thân phận của chính mình!”
Thái Tử như vậy, tương lai ông sao có thể yên tâm giao giang sơn cho đồ hỗn trướng đó.