Tự Cẩm

Chương 385 : Xoay người

Ngày đăng: 08:54 30/04/20


Lão giả trầm mặc.



Cảnh Minh Đế thấy thế càng thêm tò mò, thúc giục hỏi: “Đến tột cùng là kỳ dược gì?”



Lão giả cười cười, hình như có chút khó xử: “Nói kỳ cũng không kỳ, rất nhiều người đều có, nói không kỳ lại không phải dùng tiền có thể mua được……”



Lão nói như vậy, không khỏi liếc nhìn Vinh Dương trưởng công chúa một cái.



Vinh Dương trưởng công chúa khẽ lắc đầu.



Cảnh Minh Đế phát hiện hai người mắt đi mày lại, nghiêm mặt: “Vinh Dương, rốt cuộc là dược gì, ngươi còn cản thần y không cho nói?”



“Này ——” Vinh Dương trưởng công chúa chần chờ.



Thái Hậu tự nhiên cũng tò mò: “Vinh Dương, cái này có gì không thể nói sao?”



Thần sắc Vinh Dương trưởng công chúa thay đổi thất thường, cuối cùng gật gật đầu.



Lão giả lúc này mới nói: “Hồi bẩm Hoàng Thượng, Thái Hậu, vị dược này chính là hai lượng thịt người, cần lấy trên cánh tay thiếu nữ chưa lập gia đình ……”



“Cái gì?” Thái Hậu chấn động, nhất thời dạ dày cuồn cuộn, sắc mặt trở nên khó coi.



Vinh Dương trưởng công chúa lập tức quỳ xuống thỉnh tội: “Mong rằng mẫu hậu không nên trách tội nhi thần giấu diếm, nhi thần là sợ ngài biết rồi không dám uống thuốc……”



Cảnh Minh Đế cũng vẻ mặt khiếp sợ.



Mẫu hậu ăn thịt người, thế mà còn không nếm ra? Nói như vậy, mùi vị của thịt người với thịt khác không khác nhau lắm?



Khụ khụ, có vẻ như nghĩ hơi xa.



Thu hồi suy nghĩ, Cảnh Minh Đế lo lắng nhìn về phía Thái Hậu.



Thái Hậu đã hòa hoãn lại.



Đối với một nữ nhân đứng ở vị trí cao nhất hậu cung, nếu thịt người có thể trị bệnh, như vậy chính là một vị thuốc, nếu là thuốc cứu mạng, vậy không có gì không ăn được.



“Ai gia không sao. Chỉ là không biết dược này——”



Vinh Dương trưởng công chúa trầm mặc một lát, mới nói: “Là Minh Nguyệt tự mình cắt thịt trên cánh tay……”




“Mẫu hậu đã đi một lát rồi, nhi tử đỡ ngài vào nhà thôi.” Thấy trán Thái Hậu thấm mồ hôi, Cảnh Minh Đế đề nghị nói.



Thái Hậu thuận thế đáp ứng, để Cảnh Minh Đế đỡ về tẩm điện.



Hai người ngồi xuống, lập tức có cung tì dâng lên nước trà.



Thái Hậu nâng chung trà lên nhấp một ngụm, ra hiệu cho người không liên quan lui ra, chỉ chừa lại ma ma tâm phúc hầu hạ.



Cảnh Minh Đế phát hiện Thái Hậu có chuyện muốn nói, sắc mặt nghiêm túc.



“Tương Vương có phải cũng không còn nhỏ?” Thái Hậu mở miệng hỏi.



Cảnh Minh Đế mắt choáng váng, mắt phong quét về phía Phan Hải.



Ông nhiều nhi nữ như vậy, nơi nào nhớ rõ lão Bát lớn bao nhiêu.



Nếu nói ra, ông nhớ rõ nhất rõ ràng chính là lão Thất, ai bảo lão Thất từ khi sinh ra đã bị thiên sư phán định tròn mười tám tuổi mới có thể cùng ông phụ tử gặp nhau.



Ông là năm ngoái mới biết được lão Thất trông như thế nào, cho nên lão Thất năm nay là mười chín tuổi, tuyệt đối sẽ không nhớ lầm.



Phan Hải nhìn lên liền biết Hoàng Thượng bị hỏi đến nghẹn họng, vụng trộm khoa tay múa chân ra cái thủ thế “Bảy”.



Cảnh Minh Đế vội nói: “Lão Bát bảy tuổi ——”



“Khụ khụ!” Phan Hải dùng sức ho khan một tiếng.



Hoàng Thượng, nô tỳ chỉ có mười ngón tay, khoa tay múa chân không ra mười bảy nha, ngài không thể lưu tâm một tí sao?



“Mười bảy tuổi!” Cảnh Minh Đế kịp thời sửa miệng.



“Mười bảy tuổi à, cũng không còn nhỏ. Hôn sự của lão Lục với lão Thất đều đã định ra, ai gia nghĩ không bằng hôn sự của lão Bát cũng định luôn đi.”



Cảnh Minh Đế hơi hiểu ý Thái Hậu, thuận thế hỏi: “Không biết mẫu hậu có nhân tuyển nào vừa ý?”



Nói ra, mẹ đẻ lão Bát chỉ là một vũ cơ, hôn sự vốn không tới phiên bà làm chủ.



Thái Hậu cười nhìn về phía Cảnh Minh Đế: “Hoàng Thượng cảm thấy Minh Nguyệt thế nào?”