Tự Cẩm
Chương 389 : Đại hôn
Ngày đăng: 08:54 30/04/20
Khương Tự nằm ở trên lưng Khương Trạm, trên đầu đội hỉ khăn, trong mắt nhìn đến chỉ có bả vai rộng lớn của huynh trưởng.
Bả vai ấy rộng mà hữu lực, không còn đơn bạc như thiếu niên, khiến người ta vô cùng an tâm.
Khương Tự dựa vào đầu vai Khương Trạm, nước mắt lặng lẽ rơi.
Đời trước nàng gả vào An Quốc Công phủ cũng là nhị ca cõng nàng lên kiệu kiệu, lúc ấy nàng đối với huynh trưởng cõng nàng không có bao nhiêu luyến tiếc, thậm chí còn có chút ghét bỏ.
Huynh trưởng người khác đều là lương tài mỹ ngọc, tuổi trẻ thành tài, mà huynh trưởng nàng lại là tên ăn chơi trác táng không học vấn không nghề nghiệp.
Nàng nghĩ đến nhiều hơn là cuộc sống sau khi gả vào An Quốc Công phủ, có khát khao, có bất an, cô độc lại không có không muốn rời xa thân nhân đã bên nàng mười lăm năm.
Hiện tại ngẫm lại, nàng thật đúng là quá phận.
Khương Tự nghĩ như vậy, không biết vì sao càng cảm thấy chua xót, nước mắt từng giọt rơi xuống, dừng ở trên cổ Khương Trạm.
Bước chân Khương Trạm dần chậm lại, rồi không thể bước tiếp nữa.
Tứ muội khóc?
Hắn vừa dừng lại, người vây quanh xem náo nhiệt không khỏi hai mặt nhìn nhau.
Làm sao vậy, không lẽ Khương Tứ cô nương quá nặng, Nhị công tử không cõng nổi nữa?
Không đến mức đó chứ, nhìn dáng người Tứ cô nương, thon thả lắm mà.
Úc Cẩn tức á.
Hắn còn chờ A Tự lên kiệu hoa rồi nhanh nhanh mang về nhà đây, Khương Trạm hỗn trướng này đang làm gì vậy?
Chẳng lẽ cho rằng không đi liền có thể giữ A Tự lại? Gặp qua thương muội muội, nhưng chưa gặp qua không biết xấu hổ như vậy!
Úc Cẩn mím chặt môi mỏng, nhưng băn khoăn một đám người nhạc gia đang nhìn, nên cũng không thể bay lên một cước đá bay Khương Trạm được.
Vì thế càng tức giận.
Khương Tự theo Khương Trạm dừng lại cũng phục hồi tinh thần, nhẹ nhàng gọi một tiếng nhị ca.
Khương Trạm có chút chần chờ: “Tứ muội ——”
Khương Tự thấp giọng hỏi: “Huynh là cõng không nổi sao?”
Cái gì, cõng không nổi?
Khương Trạm phi như bay tới trước kiệu hoa.
Úc Cẩn nhíu mày nhìn chằm chằm Kỷ ma ma: “Bà là ——”
Phụ nhân này lại từ đâu ra? Vương phủ sao mà luôn xuất hiện người hắn không quen biết một cách khó hiểu thế nhỉ?
Kỷ ma ma tức muốn lật ngửa, trên mặt lại không dám lộ ra tí nào: “Nô tỳ là ma ma quản lý nội viện.”
Úc Cẩn gật đầu: “Đã biết, bà mang theo bọn họ đi ra ngoài đi.”
“Nhưng mà phía trước ——”
Úc Cẩn mí mắt cũng không nâng: “Tối mới đi kính rượu không được sao?”
Kỷ ma ma nghẹn họng nhìn trân trối, một hồi lâu mới cười gượng mời mọi người rời đi, thầm nghĩ: Trưởng sử thật sự không lừa ta!
Trong tân phòng chỉ còn lại có hai người.
Hỉ nến long phượng to bằng cánh tay trẻ con cháy đỏ rực, chiếu tân phòng đến sáng trưng.
Úc Cẩn nhìn chăm chú người ngồi ngay ngắn trên hỉ giường, vui mừng vẫn luôn tràn ra từ đáy lòng.
A Tự rốt cuộc thành thê tử của hắn, từ nay về sau là của hắn rồi.
Khi còn nhỏ một mình sinh hoạt tịch mịch ở thôn trang, thời niên thiếu chém giết tàn khốc ở chiến trường Nam Cương, tất cả tất cả những thứ không tốt vào giờ khắc này đều trở nên đáng giá.
Hắn đến trên thế gian này, có lẽ là vì gặp gỡ rồi ở bên A Tự.
Úc Cẩn chậm chạp không nói ngược lại khiến Khương Tự không chờ được.
Nàng trực tiếp gỡ mũ phượng xuống, cười hỏi: “ Sao lại ngây ngốc rồi?”
Úc Cẩn cầm tay nàng, cười ha hả nói: “Người ta đều nói kẻ ngốc có phúc của kẻ ngốc, ngốc tí không quan trọng, chỉ cần nàng không chê.”
Khương Tự trừng hắn một cái: “Mau đi kính rượu đi, khách khứa phía trước còn đang chờ.”
“Ta đây đi kính rượu.” Úc Cẩn đi vài bước đột nhiên lại quay lại.
“Sao vậy?”
Úc Cẩn bưng mặt Khương Tự dùng sức hôn xuống.
Hỉ nến cháy tách tách bắn ra hoa nến, trong nhà nhất thời kiều diễm vô biên.
“Chờ ta.” Xoa xoa khóe môi, Úc Cẩn sải bước đi ra ngoài.