Tự Cẩm

Chương 391 : Công chúa có tật

Ngày đăng: 08:54 30/04/20


Màn lụa đỏ thẫm đong đưa không ngừng, ánh nến mông lung chiếu rọi hai bóng người trong màn lụa.



Nhất thời cảnh xuân vô hạn.



Khương Tự bỗng nhiên ngồi dậy.



Nam nhân quần áo cởi nửa kinh ngạc, thanh âm khàn khàn: “Làm sao vậy?”



Khương Tự kéo lại cổ áo xốc lên màn lụa.



Nhị Ngưu miệng ngậm tương giò, vẻ mặt vô tội vẫy đuôi.



Úc Cẩn ngồi dậy theo, nương theo ánh đèn thấy rõ Nhị Ngưu, mặt trực tiếp đen thành đáy nồi: “Nhị Ngưu, ai thả mày vào đây!”



Hắn nhìn trái nhìn phải, quơ lấy gối sứ muốn ném qua.



Nhị Ngưu ngậm tương giò chạy vèo ra ngoài.



Úc Cẩn xoay người xuống đất, bị Khương Tự ngăn lại: “Chàng đi đâu?”



“Đi lột da Nhị Ngưu, ngày mai làm thịt!”



Khương Tự trừng hắn một cái: “Đêm động phòng hoa chúc chàng đuổi theo Nhị Ngưu, để cho người khác nhìn thấy sẽ nghĩ thế nào?”



Úc Cẩn thở phì phò, cả giận: “ Cái con tó Nhị Ngưu nói không chừng chính là nghĩ như vậy, cho nên mới dám đêm hôm khuya khoắt tới trộm tương giò!”



Tức trong chốc lát, rốt cuộc một khắc đêm xuân đáng giá ngàn vàng, duỗi tay kéo Khương Tự ôm vào trong ngực, cùng nhau lăn vào màn.



Hỉ nến long phượng đốt một đêm, màn lụa đỏ thẫm cũng lắc lư một đêm, đến khi chân trời xuất hiện mặt trời mọi thứ mới an tĩnh lại.



Úc Cẩn đặt tay trên tấm lưng trơn bóng của Khương Tự nhẹ nhàng vuốt ve, thân thể đạt được thỏa mãn, đồng thời trong lòng lại có chút ưu sầu.



Chẳng lẽ nói chuyện này cần có thiên phú? Vì cái gì hắn gần như lật nát cả tập tranh, thế mà còn không thuần thục bằng A Tự?



Khương Tự mơ mơ màng màng mở mắt ra: “Có phải đến thời gian rồi không?”



Úc Cẩn lập tức vứt u sầu ra sau đầu, xoa xoa tóc xõa ra của nàng: “Ngủ tiếp một lát đi.”



Ngoài cửa vang lên tiếng ho khan của Kỷ ma ma: “Vương gia, Vương phi, nên dậy rồi.”



Úc Cẩn nhăn mày, đang muốn mở miệng đuổi người.
Thấy hai người đi xa, đại cung nữ cũng rời đi, hai tiểu cung nữ nhỏ giọng thì thầm.



“Thôi đại cô nương vừa mới đi vào, Thái Hậu liền không gặp Yến Vương cùng Vương phi, đây là không vừa lòng Yến Vương phi?”



“Đây là tự nhiên, tháng trước Thục Vương mang theo Vương phi tới thỉnh an Thái Hậu, Thái Hậu lưu Thục Vương phi ngồi một hồi lâu, hiện tại không gặp Yến Vương phi, hiển nhiên là không thích Yến Vương phi……”



Trong tẩm điện, Thôi Minh Nguyệt giơ búa ngà voi nhẹ nhàng giúp Thái Hậu gõ chân, trong mắt hiện lên ý cười.



Khương Tự từng nhìn thấy bộ dạng chật vật nhất của ả, hại thanh danh ả quét rác, ả nếu để nàng ta sống tốt, liền không gọi Thôi Minh Nguyệt.



“Minh Nguyệt, hôn sự của con với Tương Vương định ra gấp gáp, ủy khuất con rồi.”



Thôi Minh Nguyệt cong môi cười: “Minh Nguyệt sao lại ủy khuất? Ngài không chê Minh Nguyệt trước đó không hiểu chuyện, Minh Nguyệt đã cảm thấy mình là người may mắn lắm rồi.”



Thái Hậu nhìn về phía Thôi Minh Nguyệt ánh mắt càng thêm ôn hòa.



Thái Hậu cự tuyệt gặp cũng không ảnh hưởng đến tâm tình Khương Tự, vợ chồng hai người đi về phía tẩm cung của Hoàng Hậu.



Cảnh Minh Đế lúc này đang chờ ở Khôn Ninh Cung.



Trong lòng Hoàng Hậu thấy rất kinh ngạc.



Lúc trước vợ chồng Thục Vương đến thỉnh an bà, vẫn là lúc đang nói chuyện Hoàng Thượng mới tới, sao tới Yến Vương lại tới đây sớm như vậy?



Nói như vậy, bà phải một lần nữa xem lại địa vị của vợ chồng Yến Vương ở trong lòng Hoàng Thượng mới được.



Cảnh Minh Đế tới đây sớm hoàn toàn là tùy hứng mà đến.



Gần đây các nơi liên tục xảy ra mưa lớn, lục tục truyền đến thiên tai, tâm tình thật sự không tốt, vì vậy liền chạy đi xem con dâu biết ảo thuật thả lỏng tâm tình.



Làm minh quân mười mấy năm, Cảnh Minh Đế rất biết giải tỏa áp lực.



“Phụ hoàng, mẫu hậu, con nghe nói thất tẩu là nữ tử xinh đẹp nhất kinh thành, là thật sao?” Thiếu nữ ngồi ở phía dưới Hoàng Hậu đột nhiên mở miệng hỏi.



Thiếu nữ dung sắc tú lệ, bắt mắt nhất chính là làn da trắng nõn như tuyết, nhìn như là một người bằng ngọc.



Người này là nữ nhi duy nhất của Hoàng Hậu Phúc Thanh công chúa, cũng là nữ nhi Cảnh Minh Đế sủng ái nhất.



Chỉ là một thiên chi kiêu nữ tôn quý mỹ lệ như vậy, một đôi con ngươi lại phủ sương trắng, khi nói chuyện không hề dao động.