Tự Cẩm

Chương 4 : Vô sỉ

Ngày đăng: 08:48 30/04/20


Editor: Mộc Yên Chi



Thế tử Qúy Sùng Lễ phủ An quốc công nhanh chân đi đến trước mặt Quý Sùng Dịch, nhìn thấy tam đệ vốn gầy yếu toàn thân ướt đẫm đến sắc mặt tái nhợt, vừa tức giận vừa đau lòng.



Quý Sùng Dịch là đứa con có muộn, so với Qúy Sùng Lễ nhỏ hơn mười tuổi, hơn nữa sinh ra đã gầy yếu, cả nhà đều đem hắn nâng ở trên lòng bàn tay, từ nhỏ đến lớn, Quý Sùng Dịch muốn hái sao trên trời người trong nhà đều hận không thể hái xuống cho hắn.



Ánh mắt Qúy Sùng Lễ dời về phía bên cạnh Quý Sùng Dịch dừng ở trên người Xảo Nương.



Quý Sùng Dịch tiến lên một bước đem Xảo Nương ngăn ở phía sau, ý muốn bảo vệ đặc biệt rõ ràng.



Qúy Sùng Lễ không khỏi dậm chân: "Tam đệ, ngươi thật sự là hồ đồ a, ngươi làm như vậy xứng đáng phụ mẫu sao?"



Quý Sùng Dịch mím môi không nói, ngược lại nắm chặt tay Xảo Nương.



Trước mắt nhiều người, Qúy Sùng Lễ không tiện trách cứ, mặt lạnh nói: "Thôi, về phủ trước rồi nói!"



"Ta muốn dẫn Xảo Nương cùng hồi phủ." Quý Sùng Dịch mở miệng, thanh âm khàn khàn.



Qúy Sùng Lễ hung hăng trừng Quý Sùng Dịch một cái, phân phó quản sự giải quyết tốt hậu quả, vội vàng mang theo Quý Sùng Dịch cùng Xảo Nương đi.



Quản sự ở lại hướng đám người xung quanh chắp tay thở dài, lấy ra ngân phiếu trị giá một trăm lượng giao cho một ông lão trong đám người công nhận đức cao vọng trọng, mang theo những người còn lại vội vàng rời đi.



Một trăm lượng bạc đối với bách tính cứu hỏa nơi đây tính tới nói cũng không phải số lượng nhỏ, đám người vây quanh ông lão chật như nêm cối, thương lượng nên phân chia như thế nào.



Nhân lúc đó A Man chạy nơi đã hẹn với Khương Tự, thấy đầu Khương Tự bọc khăn vải màu đen ướt đẫm, nhỏ giọng hỏi: "Tiểu thư, người không có sao chứ?"



"Không có việc gì, đem vàng mã đã chuẩn bị đốt đi, chúng ta nhanh chóng đi về." Mặc dù vào hạ, nhưng lúc này là trong đêm, Khương Tự lại mới từ trong nước bước ra, bị gió thổi qua cảm thấy lạnh thấu xương, bờ môi đã trắng bệch.



A Man bận bịu theo lời làm việc.



"Tiểu thư, được rồi."



Khương Tự gật đầu một cái, chủ tớ hai người thừa dịp hỗn loạn lặng yên rời đi.



Trên đường, A Man khó chịu tức giận: "Tiểu thư, quý Tam công tử thật sự là quá đáng, rõ ràng là muốn cùng người thành thân, sao có thể... Làm sao có thể cùng cô nương khác như thế chứ?"



Môi dính chặt vào nhau, dồn dập thở dốc...
"Tiểu thư, nên đứng dậy thôi, nước sắp lạnh." A Xảo nhắc nhở.



Khương Tự mở to mắt, để A Xảo hầu hạ thay áo lót trắng như tuyết, trở lại bên trong phòng.



A Xảo dùng khăn mềm giúp Khương Tự lau tóc từng chút một.



Thiếu nữ tóc bởi vì dính nước, giống như thác nước chảy xuống, thẳng tới bên hông.



Trong gương đồng phản chiếu bộ dáng thiếu nữ, tóc đen da tuyết, răng trắng môi son, so với con mắt trong quá khứ hơi có chút xốc nổi kia chẳng biết từ lúc nào đã trở nên bình tĩnh như nước, để nàng so với quá khứ càng xinh đẹp hơn mấy phần.



A Man tăm rửa vội vàng đi đến nhịn không được khen ngợi: "Tiểu thư, người trông thật là xinh đẹp."



Khương Tự nhịn cười không được.



Quý Sùng Dịch cùng Xảo Nương tự tử vì tình việc này ngày mai nhất định sẽ truyền khắp kinh thành, đến lúc đó, không cần nói nàng vô tội ra sao, cũng không tránh khỏi cười nhạo của một số người.



Đối với xuất thân bình thường hết lần này đến lần khác trèo lên một cửa trong mắt người đời là hôn nhân tuyệt vời trong mắt nữ hài tử mà nói, bản thân xinh đẹp sẽ là tội lỗi.



"Tiểu thư, người làm sao biết quý Tam công tử cùng nữ nhân kia đêm nay sẽ ở hồ Mạc Sầu hẹn hò a?" A Man hỏi hiếu kì thật lâu nói.



A Xảo tay cầm lược dừng lại, hiển nhiên cũng là hiếu kì.



Trong gương đồng thiếu nữ chớp mắt nhìn: "Trước đó không lâu thA Man gia ngắm hoa yến tại Vĩnh Xương bá phủ, quý Tam công tử sai người nói cho ta biết."



Khương Tự không cách nào giải thích, chỉ có thể tùy tiện tìm cái cớ.



"Hắn cùng cô nương khác hẹn hò, nói cho người làm gì nha?" A Man lại càng không hiểu.



Khương Tự không nhanh không chậm nói: "Đại khái là muốn cho ta tận mắt nhìn thấy, hảo hảo chết tâm đi."



A Man đột nhiên vỗ bàn trang điểm, nghiến răng nghiến lợi nói: "Thật vô sỉ!"



Sớm biết nàng sẽ gõ muộn cái chiêng, cho tên khốn khiếp kia chết đuối.



Khương Tự cười tủm tỉm gật đầu: "Đúng thế, ta cũng cảm thấy thật vô sỉ."